Chương 31.1

Editor: Owntown

Thời điểm con người không muốn đối mặt với sự thật, họ sẽ lựa chọn trốn tránh. Lúc này nhìn thấy ca ca khóc trước thi thể của mình, cảm xúc của Lâm Triều Tịch chính là như vậy.

Đát Kỷ nhìn chăm chú vào một góc, lúc lâu hai mắt bỗng trừng lớn, há miệng thở dốc dường như muốn phát ra âm thanh, thế nhưng cổ họng giống như bị một cây kim hung hăng đâm thủng, nửa từ cũng không thể thốt ra.

Một diễn viên phải thử sức với các thể loại vai diễn khác nhau, trong phút chốc đó bạn phải nhập vai vào nhân vật được diễn. Đát Kỷ nhanh chóng hoà mình vào nhân vật, cô có thể dễ dàng thu hút ánh mắt của người xem, khi còn đối mặt với Ân hậu* cô đã sâu sắc điểm này.

* Khương hoàng hậu (nhà Thương còn gọi là nhà Ân)

Trong tiểu thuyết, thời điểm ca ca của Lâm Triều Tịch, Lâm An Viễn đào thi thể của muội muội mình lên, đầu tiên là một cái cánh tay, sau đó là cái đầu bị thối rữa. Lâm Triều Tịch nhìn thế cơ thể thối rữa của bản thân, hơi thở dường như bị bóp nghẹt, thậm chí còn chẳng thể hét lên.

"Không. . . . . ." Đát Kỷ tưởng tượng trong đầu hình ảnh kia, cô cúi đầu thốt lên tuyệt vọng.

Lúc này, người ca ca không thể tin được ôm lấy đầu của muội muội mình, gào khóc thành tiếng.

"Không. . . . . ." Thanh âm Đát Kỷ càng trầm khàn, đối lập với Hứa An Nhiên gào thét thê lương, cô lại lộ vẻ lãnh đạm.

Sau một lúc lâu, cô bỗng bật cười, nụ cười cực kỳ xinh đẹp động lòng người nhưng cũng thê lương không còn sức sống.

Phần biểu diễn của Đát Kỷ cũng không giống với những người khác, nhưng đạo diễn Vương Khắc lại nở nụ cười hài lòng, đôi mắt ông cong cong, ngay cả hơi thở cũng nhẹ nhàng thư thái.

""Huynh trưởng, Triều Tịch ở chỗ này mà. . . . . ." Đát Kỷ thể hiện một Lâm Triều Tịch mang theo ba phần si ba phần ngốc, nàng chậm rãi bước đến, đưa tay chạm vào không khí, như thể tiến đến gần huynh trưởng Lâm An Viễn đang quỳ phía trước*.

* câu này mình không chắc lắm, ""好似她的兄长林安远就跪坐在那个位置上"" - mong cao nhân chỉ điểm.

Bàn tay gắng sức sờ soạng về phía trước, cuối cùng ngã ngồi trên mặt đất:

""Huynh trưởng. . . . . .huynh đang nhìn đi đâu vậy?"" Đát Kỷ nghiêng đầu, đôi mắt đen như mực ngơ ngác nhìn vị trí bên cạnh mình.

Đạo diễn Vương tinh tế nghiền ngẫm hành động của Đát Kỷ, dường như cô đã phân tích nhân vật một cách sâu sắc, đem cảm xúc của Lâm Triều Tịch trong tiểu thuyết biểu đạt hết ra bên ngoài, vậy phân cảnh cuối kia cô sẽ biến hoá như thế nào?

Đạo diễn Vương Khắc đã cải biên qua ba bộ tiểu thuyết, mỗi lần như vậy ông đều để diễn viên tự mình nghiền ngẫm tìm ra cảm xúc của nhân vật trong tiểu thuyết, cố gắng hết sức để khán giả nhìn thấy nhân vật trong nguyên tác. Đây cũng là thành công nhất của đạo diễn Vương, ông chưa bao giờ tự ý sửa nguyên tác, đây chính là tôn trọng tối thiểu.

Đát Kỷ bỗng nhiên quay đầu, đôi mắt cô co lại, hai tay gắt gao ghì chặt lấy nhau.

Lúc này, Lâm Triều Tịch đã nhớ đến tất cả những chuyện đã xảy ra vào buổi tối ngày đó, nhưng tại thời khắc này, ánh mắt Đát Kỷ đột nhiên dừng ở trên người Vương Khắc.

Bên trong cặp mắt phượng xinh đẹp kia phản chiếu gương mặt của Vương Khắc, hoàn toàn bộc lộ một Tô Đát Kỷ ác độc ra bên ngoài.

Đát Kỷ đem Vương Khắc trước mắt trở thành Nữ Oa, cô không hận Ân hậu, không hận Khương Tử Nha lại càng không hận Cơ Phát*, mà hận nhất chính là người đã lợi dụng cô bằng mọi cách, Nữ Oa nương nương.

* Cơ Phát (Chu Vũ Vương): là vị vua lật đổ triều nhà Thương của Trụ Vương.

Đạo diễn Vương chỉ cảm thấy khí thế Ðát Kỷ cực kỳ sắc bén, hô hấp của ông cứng lại, hai tay siết chặt tay vịn ghế dựa, cơ thể không thể không lui về phía sau.

""Tại sao. . . . . . Lại đối xử với ta như vậy." Khí thế của cô đột nhiên biến chuyển, hận ý hỗn loạn điên cuồng cùng với oan ức không cam lòng.

Hiểu rồi!

Cô đang coi ông là Thiếu Xuyên!

Lâm An Viễn tìm kiếm thi thể của muội muội, mà tên Thiếu Xuyên, người đã gϊếŧ chết Lâm Triều Tịch tất nhiên cũng phải theo dõi Lâm An Viễn cách đó không xa.

Khoé miệng đạo diễn Vương co quắp, có một loại cảm giác dở khóc dở cười.

Ngay tại thời điểm bọn họ chăm chú theo dõi, Đát Kỷ đột nhiên ngừng lại, ""Tôi đã biểu diễn xong.""

Sau đó cực kỳ bình tĩnh xuống sân khấu.

Đã biểu diễn xong rồi? ! !

Những người bên dưới hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại, ngơ ngác nhìn Đát Kỷ thản nhiên lạnh nhạt, đừng mà! Sao lại biểu diễn xong rồi! Thời khắc mấu chốt a! Không ngại, cứ diễn tiếp đi chứ!

Đạo diễn Vương có chút phức tạp, lần đầu tiên ông đánh giá sai một người, đúng là là ngàn lần không ngờ tới. Nếu không phải lần này nhà đầu tư cố ý muốn casting, Vương Khắc đã sớm đưa ra quyết định dùng Hứa An Nhiên, tuy rằng khuôn mặt của Hứa An Nhiên không thích hợp với Lâm Triều Tịch, nhưng cô ấy thắng ở khí chất cùng với diễn xuất, đã thể hiện một Lâm Triều Tịch bất lực bi ai rất sống động, nhưng đáng tiếc. . . . . .

Cố tình lại xuất hiện Tô Đát Kỷ.

Tô Đát Kỷ khuôn mặt mang nét kiều mị, nhưng cực kỳ phù hợp với phương dung khí chất xinh đẹp của Lâm Triều Tịch, quan trọng hơn là diễn xuất của cô!

Trong chớp mắt khi quan sát Đát Kỷ, đạo diễn Vương chân thực cảm nhận được hận ý từ trong xương tuỷ nhưng không cách nào biểu đạt bằng lời kia.

Lâm Triều Tịch là một nha đầu ngây thơ hồn nhiên, nàng thủy chung không muốn tin tưởng rằng bản thân đã chết, cho nên khi đối mặt với hình ảnh ca ca đang ôm lấy đầu của mình, nàng dường như khờ dại bất an hỏi, ""Ca ca, ca đang nhìn đi đâu vậy?"" Mà không phải là thê lương hay hoảng sợ, diễn xuất của cô hoàn toàn đối lập với các diễn đạt của Hứa An Nhiên.

Càng khiến cho Vương Khắc đánh giá cao chính là, người biểu diễn cuối cùng luôn phải chịu áp lực gấp đôi. Hơn nữa còn có một màn biểu diễn cực kỳ ấn tượng đè ép ở phía trước, người bị khẩn trương sẽ không tự chủ được mà bắt chước những cách biểu diễn những người trước đó, mà Đát Kỷ hoàn toàn không bị điều đó khống chế. Có thể thấy được tố chất tâm lý của đứa nhỏ này tốt đến cỡ nào!

Trong lòng đạo diễn Vương cũng có chút kế hoạch, bàn luận với hai vị phó đạo diễn cùng với nhà đầu tư vài câu, sau đó liền gọi toàn bộ bốn người lên sân khấu.

Đát Kỷ đã cầm chắc thắng lợi trong tay, hai cô gái khác không cần phải cân nhắc, chỉ suy xét đến mình Hứa An Nhiên, Hứa An Nhiên quá mức bình tĩnh, xem ra trong lòng cũng nắm chắc.

""Trước tiên chúng tôi sẽ nhận xét về Hứa An Nhiên, cũng đã hợp tác với tôi trước đây, tôi rất đánh giá cao về cô. Lần này biểu diễn cũng phát huy vượt ngoài khả năng, nhưng cô biết cô đã phạm sai lầm ở chỗ nào không?""

""Thành thật xin lỗi đạo diễn, lần này cháu đã không xem nguyên tác."" Hứa An Nhiên ngượng ngùng cười, bộ dáng cười rộ lên xua tan sự trong trẻo nhưng lạnh lùng ban đầu, thoạt nhìn thêm vài phần linh khí.

""Bởi vì trước đó tham gia kỳ thi cùng với chạy chương trình, cháu xin lỗi vì đã là ngài thất vọng."" Hữa An Nhiên là một cô gái tốt, cô luôn đối với người mà mình tôn trọng thành thật thừa nhận những chuyện mình đã làm sai, tính cách này đôi khi sẽ làm cho những người hay tiếp xúc với cô dở khóc dở cười.

Nhưng đạo diễn Vương Khắc rất thích những đứa nhỏ thành thật như Hứa An Nhiên, ông cười cười, "" Không sao, cô đã thể hiện rất tốt, cho nên chúng tôi quyết định người được chọn vào vai Lâm Triều Tịch. . . . ."

""Lương Anh.""

Âm thanh bất thình lình này cắt ngang lời nói kế tiếp của đạo diễn Vương, Vương Khắc quay đầu nhìn lại, lại phát hiện nhà đầu tư đang nhàn nhã, vẻ mặt hờ hững nhìn Lương Anh ở trên sân khấu, ""Tôi cảm thấy Lương Anh diễn xuất cực kỳ tốt, cho nên vai diễn Lâm Triều Tịch này nên được trao cho Lương Anh.""

Sắc mặt Vương Khắc biến đổi liên tục, nhìn vẻ mặt dửng dưng không sợ hãi của Lương Anh, lại nghĩ đến người đại diện của cô ta, nháy mắt liền sáng tỏ, cảm tình lúc này trở về □□, trách không được lần này nhà đầu tư lại muốn tổ chức casting.

Bất quá đạo diễn Vương cũng là một người cứng đầu, một khi đã nhận định cái gì thì cho dù như thế nào cũng không hề hối hận.

""Thật có lỗi, Trần tiên sinh, Lương Anh không thích hợp vào vai Lâm Triều Tịch, phù hợp vào vai diễn này chỉ có Tô Đát Kỷ, tôi đã thương lượng với hai vị phó đạo diễn, bọn họ cũng rất đồng ý quyết định của tôi.""

""Bọn họ đồng ý nhưng tôi không đồng ý."" Trần Bân không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, ""Đạo diễn Vương, bộ phim này đầu tư rất lớn, nếu không có tôi, ông nghĩ ông có thể tiến hành được sao?""

Vương Khắc há miệng thở dốc, một hơi nghẹn ở trong ngực, lên không được xuống không xong.

Vương Khắc đối với bộ phim của mình từ trước đến nay đặt yêu cầu rất cao, theo đuổi hoàn mỹ một cách tuyệt đối, mà bộ phim điện ảnh《 Hồn Quy Dị Thế 》này cần có phần công tác hậu kỳ vô cùng lớn, nếu không có tài chính thì tuyệt đối không thể tiến hành được.

Nhưng Vương Khắc cũng sẽ không vì đồng tiền mà dùng sai người. Một đạo diễn có thể vì một bộ phim mà công thành danh toại, cũng sẽ vì một bộ phim mà tự tìm đường chết, hiển nhiên Vương Khắc sẽ không làm chuyện tự tìm đường chết kia.

Lúc này ở bên ngoài Lương Tông Minh đang lôi kéo tìm hiểu Tô Cẩn Châu , ""Xin hỏi, tại sao người đại diện của em gái cậu không đưa cô bé đi thử vai.""

""Em gái của tôi không có người đại diện."" Tô Cẩn Châu cau mày, ban đầu anh không muốn để em gái mình tiến vào giới giải trí, 《 Huynh đệ tỷ muội 》phát sóng cũng có không ít công ty giải trí muốn ký hợp đồng với Đát Kỷ, nhưng toàn bộ đều bị Tô Cẩn Châu nhẹ nhàng từ chối, người thứ nhất thì nói do Đát Kỷ còn nhỏ; người thứ hai thì nói giới giải trí nước sâu không thấy đáy, ngư long hỗn tạp, anh cũng không muốn để em gái sa vào.

Kết quả ngàn lần không nghĩ tới, Đát Kỷ lại đi thử vai, nếu Đát Kỷ thành công hẳn phải tìm một người đại diện.

"Vậy. . . . . ."

""Ông rảnh lắm hả? !"" Tô Cẩn Châu híp mắt, cắt ngang lời nói của Lương Tông Minh, ""Lương tiên sinh, tôi và ông không thân quen, xin đừng bắt chuyện với tôi.""

Đây là Tô Cẩn Châu, trước nay không thích người nào đều biểu hiện ở trên mặt, tuyệt đối sẽ không bởi vì thân phận của bản thân mà nhường nhịn ai.

Vẻ mặt Lương Tông Minh cười cười có chút lúng túng, hắn cắn chặt răng, cười như không cười nhìn sườn mặt tuấn mỹ của Tô Cẩn Châu, ""Xem ra không lâu nữa cậu sẽ phải dẫn em gái cậu về nhà.""

Hiển nhiên trong lời nói hắn ta có ám chỉ gì đó, Tô Cẩn Châu không nghe rõ nên cũng không suy nghĩ cẩn thận.

Trong chốc lát cánh cửa liền mở ra, bốn cô gái lần lượt bước ra, Tô Cẩn Châu vội vàng tiến đến nghênh đón Đát Kỷ, nhẹ nhàng ghé đến bên tai cô hỏi một câu thế nào.

""Thì vậy đấy. . . . . ." Ðát Kỷ không nói rõ, vừa rồi đạo diễn bảo bọn họ về trước sau đó chờ thông báo, sự việc cong quẹo luẩn quẩn gì đó Đát Kỷ cũng coi như hiểu không ít, trách không được Lương Anh kia vừa bắt đầu đã bình tĩnh như vậy, thì ra là cô ta đã sớm biết kết quả.

Tô Cẩn Châu cảm thấy có quỷ, anh nhướng mày, uốn éo đầu liền đối mặt với Lương Tông Minh dường như đang nở nụ cười thắng lợi.

Tô Cẩn Châu híp mắt, ""Kết quả không phải xuống người hắn ta đấy chứ*.""

* bản dịch là ""xuống dưới"" ( 下来), câu này mình không chắc lắm.

""Ừ."" Đát Kỷ lên tiếng, lấy tai nghe ra khỏi túi rồi đeo vào, thư giãn bằng âm nhạc khiến Đát Kỷ thả lỏng không ít, cô đưa tay kéo tay áo Tô Cẩn Châu, ""Đi thôi.""

"A. . . . . ." Tô Cẩn Châu cười lạnh một tiếng, vươn tay ôm lấy bả vai Đát Kỷ.

""Vậy đạo diễn nói như thế nào?"" Mang theo em gái ra khỏi cửa, cẩn thận che chở cô ngồi vào trong xe sau đó mới mở miệng hỏi.

""Bên đầu tư mãnh liệt yêu cầu để Lương Anh diễn Lâm Triều Tịch, nhưng đạo diễn Vương không đáp ứng, cuối cùng bọn họ ầm ĩ trong chốc lát, rồi quyết định để bọn em về nhà chờ thông báo.""

""Vậy ban đầu quyết định là ai?""

Đát Kỷ trầm mặc trong chốc lát, cười sáng lạn với Tô Cẩn Châu,""Anh nói đi.""

Tô Cẩn Châu sửng sốt, sau đó kích động ôm Đát Kỷ vào trong lòng, hôn thật mạnh vào hai má của cô, ""Bé ngoan, em giỏi quá! Không hổ là em gái của anh!""

Đát Kỷ lấy tay đẩy anh ra, có chút ghét bỏ lau lau nước miếng trên mặt, ""Làm ơn lái xe của anh cho thật tốt.""

Tô Cẩn Châu tự mình ngây ngô cười, vẫn cảm thấy em gái nhà bọn họ thật là lợi hại.

Nhưng đối với chuyện chọn Lương Anh này, Tô Cẩn Châu dĩ nhiên sẽ không để em gái nhà mình chịu uỷ khuất.

Vì vậy, ngay khi về đến nhà, anh lặng lẽ bấm số điện thoại gọi anh trai mình, đem tiền căn hậu quả sự việc, thêm chút mắm dặm chút muối tố cáo một lần. Đơn giản chính là, em gái anh thông qua buổi thử vai, nhưng bên đầu tư cùng một cô bé chơi quy tắc ngầm, hiện tại cái cô bé kia muốn cướp vai diễn mà em gái anh thật vất vả mới có được, anh cả anh không thể mặc kệ không quản!

Quản chứ!

Chuyện này sao có thể không quản? ! !

Không phải là tiền thôi sao, không thành vấn đề.

--------------

Lần này tác giả high quá nên viết tận hơn 6000 chữ, vậy nên mình đành tự chia thành hai chương 31.1 và 31.2.

Edit muốn đứt hơi. Ngày mai mình sẽ đăng chương 31.2 nhé.