Chương 27

Editor: Owntown

Nhiệm vụ kế tiếp hiển nhiên vẫn là phân đoạn đoạt nguyên liệu nấu ăn, năm nhóm thực phẩm được đặt tại năm gia đình trong rừng rậm, năm gia đình này đều nuôi năm loại động vật khác nhau, bao gồm mèo đen, vẹt, khỉ, dê và bò sữa.

Nhưng mà tại sao muốn ăn một bữa cơm lại khó khăn đến vậy.

""Chúng ta phải có được cái tốt nhất."" Đát Kỷ nhìn mặt trên tờ giấy, nguyên liệu ngon nhất được đặt tại gia đình nuôi vẹt, những ngôi nhà trên cây trong rừng đều có hình dạng tương tự nhau, muốn tìm được cũng rất khó khăn.

Vì thế Đát Kỷ và Tô Cẩn Châu tách nhau ra tìm kiếm, kết quả đi được nửa đường liền gặp phải Cyril, Cyril Jones là cậu con lai đẹp trai, cậu ta thân thiện vẫy vẫy tay với Đát Kỷ, ""Em chuẩn bị đi nhà nào?""

""Nuôi vẹt."" Đát Kỷ thành thật đáp.

""Tốt nhất là em đừng đi."" Cyril nhún vai, ""Thật không khiến người khác thích thú."" Thời điểm Cyril nói chuyện thường có thói quen phình má, nhìn vào cực kỳ đáng yêu.

""Anh từng đến đó rồi?""

""Ừ."" Cyril gật gật đầu, sau đó liền chỉ cho cô một phương hướng, ""Từ chỗ này đi tiếp, nhà nuôi vẹt là nhà thứ ba.""

"Cảm ơn."

"Không cần khách khí." vừa nói Cyril còn lấy từ trong ngực ra một túi gạo kê nhỏ, tuỳ ý đưa cho Đát Kỷ,""Hy vọng cái này có thể giúp em.""

Ðát Kỉ ngẩn người, lần nữa nói lời cảm ơn rồi đi đến gia đình nuôi vẹt.

Giao tiếp với động vật là điểm mạnh của Đát Kỷ, bởi bản thân cô vốn là một loài động vật. Thời điểm đến nhà cây Tô Cẩn Châu cũng đã ở đó, anh như gặp phải vấn đề nan giải, vẻ mặt rất là rối rắm.

Đát Kỷ bước đến kéo kéo ống tay áo của anh, nhẹ kêu một tiếng anh trai.

Tô Cẩn Châu ngẩn người, ""Bé ngoan?""

""Ông ấy bảo phải làm cho con vẹt nói chuyện, mới có thể đưa nguyên liệu nấu ăn cho chúng ta."" Tô Cẩn Châu chỉ vào ông lão đang ngồi bình thản, vẻ mặt bất mãn, anh cảm thấy ông lão này đoán chừng là muốn làm khó dễ mình. Ngay cả khi anh đã sử dụng tất cả bản lãnh của mình, con vẹt này cũng không chịu nói ra một tiếng nào.

""Không sao, để em."" Đát Kỷ trấn an Tô Cẩn Châu, đứng ở trước mặt con vẹt.

Nó là một con vẹt đuôi dài* vô cũng xinh đẹp, một trăm năm trước gần như đã bị tuyệt chủng, sau này trải qua nuôi dưỡng mới khôi phục lại số lượng ban đầu, mà vẹt đuôi dài vốn là một loài vẹt đại lực sĩ, lực mổ của chúng cực kỳ mạnh mẽ. Tính tình xem như là ôn hoà, nhưng tốt nhất là không nên chọc vào.

Đát Kỷ mở to đôi mắt, đối diện với hai tròng mắt thẳng băng của con vẹt, nó chớp chớp mắt, cuối cùng phát ra tiếng kêu, "" "Hồ ly tinh —— hồ ly tinh ——"

Âm thanh của vẹt đuôi dài bén nhọn thô ráp, cực kỳ khó nghe.

Tiếng kêu hồ ly tinh làm cho tất cả mọi người đều mông lung, Đát Kỷ vẫn rất thờ ơ, bởi vì bản thân cô chính là hồ ly tinh đây mà.

Mà Tô Cẩn Châu ở một bên lập tức nổi cáu, anh còn chưa dám mắng em gái mình mà con vẹt này lại dám, Tô Cẩn Châu bước đến bứt một cọng lông chim màu xanh xinh đẹp của nó xuống, ""Mày dám mắng chửi người?""

"Cắn ngươi! Cắn ngươi!" Vẹt đuôi dài bay lên, không chút lưu rình mổ lên cổ tay Tô Cẩn Châu, trong chớp mắt máu tươi liền chảy ra.

Nhân viên chương trình thấy không ổn liền vội vôi vàng vàng tiến lên ngăn cản.

Phân đoạn này sau đó bị cắt, dù sao cũng sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt lắm, nhưng mặc kệ như thế nào thì nguyên liệu nấu ăn cũng đã về đến tay.

Sau khi tay Tô Cẩn Châu đã băng bó tốt, Đát Kỷ liền bắt đầu nấu bữa ăn, rổ nguyên liệu như trước kia, đều rất phong phú. Hiện tại Đát Kỷ đã hiểu được, ở trong chương trình này phải có mối quan hệ tốt với mọi người là rất quan trọng, vì vậy cô liền mang đồ bên trong rổ chia cho những nhóm khác, bọn họ cũng đem cái mình có đưa cho cô, chung quy ở chung coi như là hoà thuận.

Lần này không chỉ là nấu cơm, đạo diễn còn giao cho một nhiệm vụ khác —— làm bánh bao.

Một đám đại thiếu gia, đại tiểu thư đều tập trung nấu nướng, ngoại trừ Mộ Trầm Giác ra, một đám còn lại đều bận đến sứt đầu mẻ trán, ngay cả Đát Kỷ bên này cũng không ngoại lệ.

Cô ở bên này quả thật là hỏng bét, bởi vì anh trai luôn gây rắc rối, tỷ như Tô Cẩn Châu rất thích nào bột thành những con vật có hình thù kỳ quái, còn dùng bơ để quét mặt ngoài, quả thật là không thể chịu đựng được nữa.

""Anh, còn như vậy chúng ta sẽ thua đấy."" Giọng điệu Đát Kỷ rất không tốt, Tô Cẩn Châu ngẩn người, liền có chút hờn dỗi, thế là anh quay người.

""Bé ngoan, em ghét bỏ anh à?"" Hiện tại Tô Cẩn Châu không tự hiểu được nhưng người bên ngoài nghe như thế nào đều cảm thấy anh đang ủy khuất.

【 Làm nũng với em gái, Châu trưởng cũng thật đáng yêu. 】

Hậu kỳ sau đó chèn thêm một câu rất nghịch ngợm.

""Ngoan, đi qua một bên chơi đi."" Đát Kỷ lười đáp lại Tô Cẩn Châu, nấu cơm bên này đã đủ phiền lòng rồi, kết quả còn muốn dỗ dành đứa nhỏ, cái này thật sự rất không thuyết phục.

Tô Cẩn Châu: QAQ!

Đát Kỷ chính là vừa làm em gái vừa làm mẹ đây mà! Đến lúc phân đoạn này phát sóng, nhóm cư dân mạng đều bình luận như vậy.

Đối lập với Tô Cẩn Châu cái gì cũng không làm, đầu bên kia Mộ Trầm Giác quả thật chính người đàn ông tốt của gia đình. Anh ta mang một cái tạp dề hồng phấn, thoạt nhìn không ra cái dạng gì nhưng cũng dịu dàng dễ mến. Mà Mộ Hiên Nhiên ở một lên làm trợ thủ, bảo là trợ thủ nhưng kỳ thật cũng không hỗ trợ cái gì cả.

Màn ảnh chuyển tới khuôn mặt của Mộ Hiên Nhiên, cậu nhìn ống kính cười cười, sau đó chỉ chỉ anh trai bên cạnh, ""Lúc ở nhà đều là anh trai nấu cho tôi ăn, bánh ngọt kiểu phương Tây hay Nhật Bản, anh ấy đều có thể làm được.""

(???)

【 Đời người có hai hạnh phúc lớn, có Ðát Kỷ là em gái; Mộ nam thần là lão công! 】

Sau này đạn mạc càn quét trên mạng toàn bộ đều là câu nói này.

Giữa trưa 11:30, năm đội đã muốn hoàn thành chế biến món ăn, đẹp nhất chính là đội của Mộ Trầm Giác, tạm nhìn được là đội của Đát Kỷ, thật ra làm được như vậy cũng đã rất khó thể tưởng tượng, bởi vì Đát Kỷ không biết làm bánh bao, có thể ăn được cũng là rất bất ngờ.

Bọn họ ngồi bên trong nhà cây râm mát, cùng dùng chung thành quả lao động.

Tô Cẩn Châu vẫn thấy rất bực mình, vì thế từ đầu đến cuối đều không thèm nói chuyện, mà Đát Kỷ cuối cùng cũng ý thức được anh trai cô tức giận, dù rằng cô không rõ tại sao Tô Cẩn Châu đang tốt lành lại tức giận như vậy.

Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, Đát Kỷ đi qua bắt đầu dỗ dành anh, ""Anh hai. . . . . ."

""Anh muốn ngủ."" Chiếc giường trên cây mát lạnh rất là thoải mái,Tô Cẩn Châu trở mình một cái, giả bộ ngủ.

""Anh hai của em tức giận."" Phía sau nhân viên chương trình trêu ghẹo.

Ðát Kỉ cười cười, nhìn vào ống kính phát ra khẩu hình miệng,"" Dỗ dành sẽ tốt ngay.""

Những người khác cúi đầu cười, nghĩ thầm em gái Châu trưởng quả thật chính là áo bông nhỏ tri kỉ.

Đát Kỷ ghé bên cạnh người anh, đẩy đẩy sau lưng Tô Cẩn Châu, ""Anh hai tức giận?""

""Hừ, đang ngủ."

Là heo đang nói chuyện phải không? !

Đát Kỷ cũng không nghĩ muốn đi dỗ Tô Cẩn Châu, nhưng cũng không cần thiết náo lên náo xuống như vậy, dù sao thời khắc mấu chốt còn phải dựa vào Tô Cẩn Châu, tuy rằng anh có chút ngốc.

""Em ban đầu là muốn nhờ anh ký tên, nhưng mà anh không ở nhà, em cũng chỉ có thể tìm anh cả."" Đát Kỷ đã rõ tại sao anh trai lại nóng giận, Tô Cẩn Châu là một người dễ hiểu, anh rất ít khi vì nguyên nhân gì mà tức giận khổ sở, nếu có khoảnh khắc như vậy, vậy chỉ có thể chứng minh rằng anh ấy rất coi trọng bạn.

Tô Cẩn Châu vừa nghe, lập tức vui vẻ, nhưng cũng không thể hiện ngay điều đó chỉ là nhẹ nhàng nói, "Thật sự?"

""Vâng, thật sự. Em thích anh nhiều hơn anh cả."" Dù sao khi cô mở mắt ra người tiếp xúc với cô nhiều nhất chỉ có Tô Cẩn Châu, Tô Cẩn Châu ngoài miệng đều nói không thích không thèm để ý, nhưng thật ra đối với cô rất tốt, chính là loại tình cảm cho đi không cần báo đáp.

Ai đối với cô tốt, cô liền đối tốt lại với người đó.

Đây chính là nguyên tắc sống của Đát Kỷ.

Con bé nói rất thích anh, anh tự nhiên sẽ không tức giận, Tô Cẩn Châu thần thanh khí sảng, hơn nữa loại cảm giác này vẫn duy trì liên tục đến khi chương trình kết thúc. Đạo diễn Tiền tỏ vẻ Châu trưởng đúng là một người ngốc nghếch không biên giới.

Sau khi chương trình quay xong Mộ Trầm Giác cùng Tô Cẩn Châu tụ lại cùng một chỗ, mà Mộ Hiên Nhiên đang cùng Đát Kỷ ở trong vườn hoa nhỏ chơi game.

Mộ Trầm Giác đầu tiên bàn luận với Tô Cẩn Châu một chút vấn đề về giáo dục, bởi vì anh ta cảm thấy Đát Kỷ là một đứa trẻ trưởng thành trước tuổi, thế nên cô cũng không có tính cáu kỉnh thậm chí là tuỳ hứng ở tuổi này nên có.

Em trai Mộ Hiên Nhiên nhà anh cũng cực kỳ hiểu chuyện, nhưng dù sao cậu cũng đã 16 tuổi, cũng sẽ đôi lúc tức giận, đôi khi cũng sẽ vì món quà nào đó mà vui vẻ; nhưng những điều này Mộ Trầm Giác chưa từng thấy trên người Đát Kỷ, vì vậy anh ta có chút lo lắng.

""Có thể kể cho anh nghe một chút về em gái của cậu trước kia không?""

"Trước kia?" Tô Cẩn Châu ngây ngẩn cả người, anh thật đúng là không rõ trước kia Tô Kỷ có bộ dáng gì, trong ấn tượng anh một năm về nhà có ba, bốn lần; mà mỗi lần trở về con bé đều túm lấy anh mà đánh mà mắng, khiến anh phiền toái không chịu nổi.

Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Tô Cẩn Châu, Mộ Trầm Giác thấy thật lo lắng, ""Sau khi bé ngoan tự tử, em có đưa con bé đến gặp bác sĩ tâm lý không?""

""Không, vì sao em phải đưa con bé đến gặp bác sĩ tâm lý?"" Tô Cẩ Châu giống như bệnh thần kinh nhìn Mộ Trầm Giác:

""Bé ngoan bây giờ rất tốt, rất ngoan, không cần thiết phải đi gặp bác sĩ tâm lý, anh cũng đừng đề cập đến việc tự tử."" Vừa nói đến đây, Tô Cẩn Châu liền cảm thấy không thoải mái.

Mộ Trầm Giác thu hồi khuôn mặt tươi cười, nghiêm túc nhìn Tô Cẩn Châu, ""Anh hỏi cậu, cậu không cảm thấy bé ngoan bây giờ rất nghe lời sao?""

Rất nghe lời?

Tô Cẩn Châu nghĩ nghĩ, có vẻ thật sự rất nghe lời, trừ bỏ người nhà cùng với Mộ Hiên Nhiên, bên ngoài cô cũng không tiếp xúc với bất kỳ ai, thậm chí còn muốn vượt cấp.

""Hơn nữa anh phát hiện bé ngoan chưa bao giờ nói về bản thân trước đây, loại trạng thái này trong tâm lý học gọi là tâm lý bài xích, con bé coi bản thân lúc trước hoàn toàn là một người xa lạ, hơn nữa còn cố gắng thoát khỏi nó. Ngày đó anh có hỏi anh trai cậu, cũng biết bức tranh cửu vĩ hồ là Đát Kỷ vẽ, như vậy bé ngoan trước kia cũng lợi hại như vậy sao?""

""Tất nhiên không phải."" Tô Cẩn Châu thốt ra, sau đó anh bắt đầu cảm thấy chuyện lớn không tốt, Tô Kỷ trước kia thế nào anh hoàn toàn không biết, chỉ biết cô thích vẽ tranh, sau đó còn thích gì nữa thì anh thật sự không biết, con bé ở trong mắt anh hoàn toàn là một đứa trẻ phản nghịch.

""Cậu xem, hai anh em các cậu đều rất ưu tú, anh trai quá mức xuất sắc khiến Đát Kỷ sinh ra tâm lý tự ti, cậu không nghĩ tới nguyên nhân vì sao mà con bé đòi đổi tên, vượt cấp chứ? Rất có thể con bé muốn thoát khỏi bản thân trước kia, vượt cấp là bởi vì bài xích với môi trường đó, bởi vì môi trường trước kia khiến con bé nhớ đến bản thân trong quá khứ.""

""Cho nên tại thời điểm em không chú ý, bé ngoan luôn lặng lẽ cố gắng?"" Tô Cẩn Châu đầu đổ đầy mồ hôi, anh cho tới bây giờ không nghĩ đến tầm sâu xa này, anh nghĩ bản thân anh và anh cả đều là người thông minh, em gái tự nhiên cũng không kém bao nhiêu. Nếu thật sự tại thời điểm bọn họ không biết, con bé liều mạng cố gắng học tập, muốn đuổi kịp bọn họ, điều đó thật sự rất. . . . .

Vì vậy ánh mắt Tô Cẩn Châu khi nhìn Đát Kỷ càng thêm đau lòng khổ sở.

Nếu Đát Kỷ biết bộ não hai người này suy diễn đến như vậy, cô không chần chừ liền bỏ nhà ra đi, bởi vì đây quả thật chính là có bệnh!

Sau đó Tô Cẩn Châu từng muốn đưa Đát Kỷ đến gặp bác sĩ tâm lý, nhưng lại sợ làm tâm lý bài xích của cô nặng thêm. Ngay tại thời điểm đắn đo lo lắng, Đát Kỷ gặp phải chuyện xui xẻo, chính xác mà nói là cô lại lên bảng tiêu đề.

------------------

(???): ở chương này có một câu mình chưa hiểu lắm, vì mình thấy không ảnh hưởng đến nội dung nên khi nào mình edit đúng nghĩa mình sẽ chỉnh sửa lại.