Chương 17

Editor: Owntown

Lý Sâm nắm lấy bả vai cô, dùng sức mạnh thật lớn một phen kéo cô xuống nước, hồ nước không sâu lắm, nhưng hoàn toàn có thể giấu vừa một người.

Trong vùng nước nông, Lý Sâm một tay khống chế Đát Kỷ, một tay nắm lấy tóc cô, dùng sức nhấn xuống đáy nước.

Nước từ mọi hướng mạnh mẽ xông vào miệng và mũi, khiến cô vô cùng không dễ chịu. Đây đã là lần thứ hai, lần thứ hai rơi xuống nước chết tiệt này.

Tâm trạng của Đát Kỷ rất tệ, trong khoảng thời gian ngắn cô không thể phản kháng lại được, linh lực trong cơ thể còn đơn bạc, cũng không sử dụng được trong nước chỉ có thể mặc cho Lý Sâm muốn làm gì thì làm.

Người theo dõi bên ngoài cảm thấy có gì đó không đúng, đạo diễn Tiền cảm giác sự tình chắc chắn không đơn giản, vì vậy liền đứng dậy chuẩn bị đi qua.

Mà lúc này, Tô Cẩn Châu đã muốn đánh người, anh tháo tai nghe xuống, không chút suy nghĩ chạy ra khỏi phòng.

Lý Sâm người này bụng dạ hẹp hòi, biết trước rõ ràng anh ta sẽ gây khó dễ cho Đát Kỷ, thế nhưng anh lại không có biện pháp ngăn cản!

Sắc mặt Tô Cẩn Châu trầm xuống, Mộ Trầm Giác ở một bên nhanh chóng kéo anh lại, thấp giọng nói, ""Nhẫn nại một chút.""

"Nhẫn nại cái rắm! Bây giờ em liền đi lên gϊếŧ chết anh ta!"" Tô Cẩn Châu nghẹn ứ lửa giận không thể phát tiết. Mà lúc này, Đát Kỷ cùng Lý Sâm đã chui khỏi hồ nước.

Đát Kỷ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, bộ đồ ngụy trang có phần nặng nề dán chặt trên làn da, trông rất chật vật. Sau đó cô chậm rãi đưa tay lên cao, mở lòng bàn tay, mặt trên xuất hiện một mảnh màu trắng.

Là bảng tên của Lý Sâm.

""Tôi thắng."" thanh âm Đát Kỷ không lớn nhưng đặc biệt lạnh lùng trong trẻo, cô khom người ho khan vài tiếng, chậm rãi từ trong nước đi lên.

Tô Cẩn Châu lập tức nhào tới, quan sát cô từ đầu đến chân, ánh mắt lộ vẻ đau lòng, ""Bé ngoan, anh ta bắt nạt em đúng không.""

Đát Kỷ nhếch miệng cười, nụ cười mang theo nhợt nhạt sắc thái quỷ dị, ""Không, chẳng qua là vui đùa mà thôi.""

Một kích vừa rồi của Lý Sâm thành công đem tàn nhẫn trong đáy lòng Đát Kỷ khơi ra, cái gọi là ăn miếng trả miếng, Đát Kỷ xưa giờ không tin ông trời, cô chỉ thích tự mình ra tay!

""Hình phạt là gì vậy? Đạo diễn."" Đát Kỷ đưa tay ném bảng tên qua, lạnh nhạt hỏi .

Đạo diễn Tiền đang sững sờ cuối cùng cũng phản ứng lại, mở miệng giải thích quy tắc trừng phạt. Người thua cuộc phải đi vào nhà kính, mà ở đó có nuôi trăn vàng, sau đó ở mỗi rổ tương ứng, mỗi người tự tay lấy bảng tên của mình, không được từ chối nhiệm vụ.

Nghe xong, Đát Kỷ liền bật cười, cô tiến lên kéo kéo ngón tay Tô Cẩn Châu, ngửa đầu nhìn anh cười sáng lạn, ""May mắn anh không phải đi.""

Tô Cẩn Châu ngơ ngác gật gật đầu, bản thân anh từ trước đến nay chưa bao giờ được động vật yêu mến. Còn nhớ khi còn bé, Đát Kỷ có nuôi một chú chó teacup*, chó teacup cực kỳ nhỏ, cực kỳ đáng yêu, gặp ai đều ve vẩy cái đuôi. Kết quả là ngày đó, anh vừa mới đi ngang qua, chú chó này liền nhảy lên người cắn ngay vào mũi anh. Đến giờ nhớ lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

* chó teacup: không phải một giống chó riêng biệt mà thuật ngữ này dùng để ám chỉ những chú chó có kích thước siêu nhỏ, tin hin giống như một tách trà.

Tuy rằng trăn vàng tính cách ôn hoà vô hại, nhưng dù sao cũng là rắn, hơn nữa hình dạng còn to lớn, nếu làm chúng nó tức giận thì thật không dễ giải quyết. Bất quá chắc chắn tổ tiết mục cũng đã có chuẩn bị, hạ một chút thuốc ngủ vào đồ ăn của chúng, tránh cho chúng nó tỉnh dậy trong quá trình quay.

Người đầu tiên đi vào là Lăng Vi, cô gái nhát gan, vừa bước vào nhà kính vài bước sắc mặt lập tức trắng bệch, thật nhanh cầm lấy bảng tên được đặt trong rổ, rồi vội vàng lao ra ngoài. Cẩn thận nhìn kỹ, trên mặt cô thế nhưng còn mang theo nước mắt.

Trái ngược, Mộ Trầm Giác lại rất bình tĩnh, không vội vàng lấy bảng tên của mình, mà ngồi xổm bên cạnh trăn vàng, cẩn thận chạm vào da rắn xinh đẹp của nó.

Đang quan sát phía bên ngoài, Tô Cẩn Châu cảm thấy hai chân run rẩy, vẻ mặt lộ rõ sợ hãi.

""Vô dụng."" Thấy vậy, Đát Kỷ cực kỳ ghét bỏ, từ từ đi qua duỗi tay chạm vào mặt kính:

""Mộ đại ca rất lợi hại.""

Dáng vẻ lạnh nhạt, nụ cười ấm áp, nhìn qua không phải giả vờ mà thật sự là không sợ, Đát Kỷ khó có được mà bội phục.

Tô Cẩn Châu nghe thấy lời này liền không vui, ""Anh cũng không sợ!""

""Dừng!""

""Anh nói thật!"" Tô Cẩn Châu thiếu chút nữa mà dậm chân.

""Anh thật sự không sợ, không tin thì anh liền đi vào ngay bây giờ.""

Tô Đát Kỷ lười phản ứng, hết sức chuyên chú nhìn những người đang chịu phạt. Sau Buniel sẽ đến lượt Lý Sâm, nụ cười trên mặt cô dần phai nhạt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của anh ta.

Cô nheo mắt, đột nhiên, tròng mắt tròn ban đầu bỗng trở dần trở nên hẹp dài, nhìn kỹ cực kỳ giống với mắt hồ ly, cổ họng chuyển động, sóng âm vô thanh tản mát ra. . . . . .

Trăn vàng vốn đang ngủ say như nghe được ai đó kêu gọi, bỗng chốc, thân thể khổng lồ đột nhiên chậm rãi vặn vẹo, thoạt nhìn có chút cáu kỉnh không yên. Bởi vì tác dụng của dược liệu vẫn còn, cơ thể của chúng vẫn còn yếu ớt, chỉ chậm rì rì. . . . .chậm rì rì di chuyển tới.

Đát Kỷ khẽ mở đôi môi, động vật vốn đang ẩn náu xung quanh hòn đảo đột nhiên bắt đầu tan tác dữ dội. Trên không trung, những con chim di trú bay lơ lửng; mà ở bên trong, bốn con trăn lớn điên cuồng di chuyển.

""Xảy ra chuyện gì?"" Không khí có chút quỷ dị, phó đạo diễn cảm thấy mơ hồ. Cánh tay lạnh lẽo, ông cảm giác được một sự u ám, đáy lòng không khỏi phát sinh tia sợ hãi.

""Bây giờ cũng đâu phải thời điểm di cư."" Nhân viên công tác có chút khó hiểu nhìn đám chim chóc bay loạn trên bầu trời.

Dừng ở bên trong, Lý Sâm vẫn chưa ý thức được không khí quỷ dị, anh ta bình tĩnh cầm lấy cái rổ, xoay người chuẩn bị ra ngoài.

Nhưng vừa quay đầu lại —— liền đối diện đôi mắt rắn lập loè sáng xanh, cái cổ của nó kéo dài, cái đuôi vung vẩy rung động, khẽ khì khè ra xà tín, không khí chết chóc tiêu điều.

Lý Sâm đã bao giờ trải qua chuyện này, nháy mắt liền bị doạ sợ, không khỏi lui về phía sau vài bước. Kết quả, không biết xui xẻo như thế nào lại dẫm lên cái đuôi của con trăn khác, hai con trăn ngay lập tức cùng tấn công, hung hăng quấn chặt hai chân anh ta.

Lý Sâm há miệng thét lên, lại phát hiện một âm thanh cũng không thể phát ra, anh ta cứng ngắc quay đầu. . . . . .Nhìn mọi người xung quanh, cầu cứu.

""Tôi đi tìm nhân viên công tác."" Những người khác cũng luống cuống, chương trình vừa mới quay không bao lâu liền xảy ra loại chuyện này, sao có thể không sợ hãi.

Đát Kỷ chỉ muốn doạ Lý Sâm, cũng không nghĩ muốn lấy luôn tính mạng anh ta, dù sao cô cũng không muốn linh lực của mình lãng phí lên loại người này. Vì vậy, cô liền nhanh chóng thu tay, lười biếng tựa vào Tô Cẩn Châu, tràn đầy ngạo nghễ nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Lý Sâm.

Người vui vẻ nhất trong chuyện này có lẽ là Tô Cẩn Châu, anh nhếch miệng cười, chậm rãi vươn tay dựng ngón giữa với người bên trong. Thái độ khıêυ khí©h này khiến cho Lý Sâm càng thêm uất nghẹn, đáng tiếc hiện tại anh ta không có thời gian để đối phó Tô Cẩn Châu, bởi vì cái mạng nhỏ này của anh ta còn khó bảo toàn.

So với những người khác tỏ vẻ sốt ruột, em trai Lý Sâm - Lý Kỳ Lân lại vô cùng bình tĩnh, cậu ta thường ngày không thích nói chuyện, lúc này quan sát Lý Sâm, lộ ra ý cười không dễ phát hiện.

Thời điểm nhân viên công tác chạy tới cũng là lúc mấy con trăn lớn ngừng công kích, chúng nó lười biếng cuộn lại một vòng, nằm ngủ khoan khoái. Mà Lý Sâm ngay cả sức lực di chuyển cũng không còn.

Trong trò chơi kế tiếp, anh em họ Lý không tham gia, chẳng qua không có người phiền phức này xuất hiện, Tô Cẩn Châu trở nên thả lỏng hơn nhiều.

Anh cực kỳ sôi nổi cùng anh em nhà Jones đùa giỡn, càng đặc biệt vui vẻ cùng Mộ Trầm Giác nháo đến ồn ào. Mà Đát Kỷ cũng tuỳ ý để Tô Cẩn Châu ồn ào như vậy, nếu người khác không biết, còn tưởng rằng Đát Kỷ mới là chị, còn Tô Cẩn Châu đương nhiên là em trai của cô.

Hôm nay là đêm cuối trên hòn đảo này, kết quả Tô Cẩn Châu lại gây chuyện.

Đát Kỷ vốn cùng Tô Cẩn Châu ở trong một cái lều, nhưng anh đi vệ sinh nửa giờ trước đến bây giờ vẫn chưa thấy trở về. Đát Kỷ cảm thấy có chút bất thường, vì thế phủ thêm áo khoác chuẩn bị ra ngoài tìm.

Đạo diễn Tiền vừa trông thấy, liền cảm thấy đêm nay nhất định sẽ náo nhiệt, vì thế liền cho máy quay đi theo.

""Anh trai cháu đi đâu vậy?""

""Không rõ, có thể là đã bị lạc."" Đát Kỷ nghiêm trọng trả lời.

Người quay phim vừa nghe liền buồn cười, ""Không thể nào, dù sao cũng đã lớn như vậy.""

Đát Kỷ dừng chân, quay đầu nhìn ống kính, ""Tôi lại cảm thấy rất có thể,""

Mà trong hình ảnh thu lại được, người quay phim cảm thấy Đát Kỷ ngày càng thu hút hơn, khuôn mặt xinh đẹp này, như thể vừa trải qua một lượt photoshop kỹ càng.

Ở khu vực xung quanh tìm kiếm một vòng, Đát Kỷ vẻ mặt mờ mịt bị Tô Cẩn Châu va phải.

Tô Cẩn Châu mặc áo sơ mi trắng cùng quần cộc, mái tóc hỗn loạn rũ sạch hình tượng. Khi nhìn thấy Đát Kỷ liền sửng sốt, sau đó vẻ mặt trách cứ, ""Hơn nửa đêm không ngủ, còn ra đây làm gì? !"

Rốt cuộc là ai mới hơn nửa đêm không ngủ, ra ngoài đi bộ còn không chịu trở về hả!

Sau này phần hậu kỳ rất có tâm thêm một dòng chữ như vậy.

Vừa nghe thấy lời này, Đát Kỷ càng thêm tức giận, kiễng mũi chân vặn tai Tô Cẩn Châu, ""Anh vừa mới đi đâu?""

"Đau!" Tô Cẩn Châu hừ một tiếng, sau đó trông thấy máy quay, nét mặt già nua liền đỏ ửng, vội vàng lấy tay che, ""Đừng quay đừng quay, bị fans nhìn thấy không tốt.""

Còn biết không tốt? !

Quay phim ở trong lòng yên lặng oán giận, nhưng cũng chỉ có thể yên lặng oán giận, ai chẳng biết Châu trưởng lớn lên tính tình nóng nảy, anh ta cũng không muốn bị đánh.

""Hơn nửa đêm anh nhìn không rõ nên. . . . . .lạc đường ."

""Đi vệ sinh cũng có thể lạc đường?"" Đát Kỷ tỏ vẻ không tin.

""Thật mà!"" Tô Cẩn Châu oan ức muốn khóc, ""Đường nơi này giống nhau như đúc, anh rõ ràng dựa theo đường cũ mà về.""

Giống nhau cái rắm!

Con mắt nào nhìn thấy giống nhau!

Vì thế. . . . .khi tập phim này được công chiếu, sở đoảng của Châu trưởng đồng thời bại lộ, đây chính là một kẻ mù đường chính hiệu.

-----------

Ngày hôm sau mọi người đều thu thập đồ đạc để rời đi, trải qua một kỳ chương trình bọn họ đã không còn xa lạ như lúc đầu, thời điểm trên máy bay, Mộ Trầm Giác bất ngờ đưa ra lời mời đến Mỹ.

Tô Cẩn Châu xoa xoa cằm, sau đó nhìn Đát Kỷ ở một bên, anh đưa tay kéo Đát Kỷ vào lòng, ""Bé ngoan, có muốn đi Mỹ chơi không?""

Đát Kỷ vẻ mặt mờ mịt, cô còn không biết nước Mỹ là cái gì.

Tô Cẩn Châu lại nhìn về phía Mộ Trầm Giác, ""Nhưng mà chúng tôi đến Mỹ làm gì?""

""Trận đấu cuối cùng của vòng play-off NBA*, Shahu cùng Gấu Đen.""

* Play-off là một trận đấu quyết định để tranh một suất cuối cùng vào vòng tiếp theo của một giải đấu thể thao, cho biết đội bóng nào sẽ được đi tiếp và đội bóng nào sẽ phải dừng lại.

* NBA: National Basketball Association (NBA) là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp nhà nghề Bắc Mỹ.

Tô Cẩn Châu vừa nghe, ánh mắt liền phát sáng, "Đi đi đi, đương nhiên là đi."

Tô Cẩn Châu là fan não tàn của đội Shahu, dĩ nhiên là phải đi! Biết đâu có cơ hội được thần tượng ký tặng, Tô Cẩn Châu vui mừng nghĩ.

Nhưng giây tiếp theo sắc mặt anh liền tái nhợt.

Người kia. . . . . .hình như cũng đang ở nước Mỹ.

-----------------

Tình hình là hôm qua mình tính đăng bài mà quên mất, nên hôm nay mình sẽ đăng bù hai chương nhé.