Chương 10

Editor: Owntown

Tỉnh lại trong bệnh viện, nằm ở trên giường bệnh Tô Cẩn Châu cảm giác đầu đau muốn nứt ra, anh cau mày, sau một lúc lâu mới cố sức mở đôi mắt, có lẽ do một thời gian dài không nhìn thấy ánh sáng, ánh nắng lúc này xuyên vào trong mắt trong khoảnh khắc liền có chút đau đớn. Anh khép mắt lại, hơn nửa ngày mới hoàn thần, sau một lúc lâu, Tô Cẩn Châu nghe thấy ngoài cửa vang lên thanh âm của anh cả nhà mình.

""Nếu không có gì ngoài ý muốn thì Tô tiên sinh hẳn đã tỉnh lại.""

""Thật làm phiền ngài."" Tô Cẩn Chi giọng điệu trước sau như một ôn nhuận như ngọc, anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Tô Cẩn Châu cảm nhận được bước đi của ông anh dần dần hướng về phía bên này mà tới.

Tô Cẩn Châu còn chưa thể mở rõ mắt, anh chỉ có thể nghiêng đầu qua, nửa híp mắt nhìn bóng dáng mơ hồ của Tô Cẩn Chi, ""A Kỷ có ổn không?""

""Còn đang mê man."" Tô Cẩn Chi kéo ghế dựa ngồi cạnh bên giường, ""Em trái lại không gặp chuyện gì, chỉ là não chấn động nhẹ một chút.""

Tô Cẩn Châu sửng sốt, có chút không dám tin, anh rõ ràng nhớ rõ tình hình ngày hôm đó, chiếc xe tải lao đến còn vận chuyển hàng hoá, cho dù bản thân may mắn tránh được cũng không thể bình yên vô sự như hiện giờ. Huống hồ một khắc kia anh còn chắn trước mặt Đát Kỷ, cho nên như thế nào có thể. . . . . .

""A Kỷ. . . . . . Thế nào?"

Thời gian dài không nói khiến giọng anh có chút khàn khàn, nhẹ nhàng hỏi một câu, bởi vì bất an, thân thể liền hơi run run. Giờ phút này anh đã có thể mở to mắt, trong tầm mắt mơ hồ, Tô Cẩn Châu nhìn đôi mắt bình tĩnh của anh cả, một loại dự cảm xấu bất ngờ nảy sinh, anh chậm chạp chống thân thể mình lên, ""A Kỷ. . . . . . Thế nào?"

""Tình hình quả thật không ổn."" Cân nhắc sau một lúc lâu, Tô Cẩn Chi vẫn là đem tình hình Đát Kỷ nói thật, ""Thân thể con bé không rõ bị cái gì thương tổn, đến giờ vẫn không tỉnh, bác sĩ nói Đát Kỷ đang lâm vào trạng thái hôn mê, đây là do thân thể chịu thương tổn sản sinh ra hành động bảo vệ.""

Tô Cẩn Châu ở trong lòng chấn động, anh trừng lớn hai mắt, bên trong loé ra mâu quang hoảng sợ.

""Là em không tốt. . . . . ." Tô Cẩn Châu nửa rũ hai tròng mắt, trước giờ vốn cường thế lại khó có được lộ ra dáng vẻ như một đứa trẻ bất an.

""Không cần tự trách."" Tô Cẩn Chi duỗi tay xoa xoa đầu em trai, ""Chuyện phát sinh ngoài ý muốn, chúng ta đều không ai đoán trước được.""

Tô Cẩn Chi thỉnh thoảng đối với hai đứa em nghiêm khắc, nhưng phần lớn thời điểm đều là bao dung, mặc kệ bọn họ có hay không có phạm phải sai lầm, anh đến cùng vẫn tìm lý do để tin tưởng, bảo vệ bọn họ, bởi vì bọn họ là gia đình, trên thế giới này là người thân thiết nhất của anh.

""Em có thể đi nhìn A Kỷ không?""

""Nếu em đứng dậy được.""

""Em có thể."" Tô Cẩn Châu đáp lại dứt khoát, anh đưa tay rút kim tiêm trên lưng, lưu loát đứng dậy, Tô Cẩn Chi ở một bên chỉ nhìn nhìn không nói.

Thân thể có chút muốn nhũn ra, nhưng vẫn gắng gượng từng bước từng bước hướng về phía phòng bệnh Đát Kỷ mà đi đến, càng đến gần, tim đập càng kịch liệt. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn đến Đát Kỷ không một chút sức sống nằm trên giường bệnh, anh như thể bị bóp nghẹn.

Đát Kỷ sắc mặt tái nhợt, được ống dưỡng khí miễn cưỡng duy trì hô hấp, Tô Cẩn Châu hai tay gắt gao ghì chặt kính thuỷ tinh trong suốt, giờ khắc này anh thế nhưng có loại cảm xúc muốn khóc.

""Bố mẹ đã biết?"" Tô Cẩn Châu thanh âm run rẩy, đè nén xuống cổ họng chua xót, quay đầu nhìn về phía Tô Cẩn Chi.

Tô Cẩn Chi ánh mắt trầm mặc, ""Em lái xe gây hoạ nháo đến ồn ào huyên náo, bọn họ làm sao mà không biết.""

""Cho nên cũng không chuẩn bị về thăm A Kỷ đúng không?"" Tô Cẩn Châu khoé miệng vẽ ra nụ cười châm biếm, hai tròng mắt cũng dần nghiêm túc.

Tô Cẩn Chi trầm mặc không đáp, xem như cam chịu.

Cảm tình của bọn họ với bố mẹ cũng không sâu đậm, thậm chí có thể nói là lãnh đạm. Tô Cẩn Chi tính toán, một năm khó khăn lắm chỉ nhìn thấy mặt hai người họ ba lần, kỳ thật Tô Cẩn Châu đối với chuyện này cũng không thèm để ý, nhưng lần này anh lại hiếm thấy mà tức giận, anh hiện giờ hơn hai mươi tuổi cũng đã trưởng thành, nhưng còn Đát Kỷ? Đát Kỷ chẳng qua là một đứa nhỏ mười bốn, mươi lăm tuổi, xảy ra chuyện như vậy bọn họ là người thân nhưng còn không ở bên, quả thật rất nực cười!

Lúc này Tô Cẩn Châu mới ý thức được bản thân trước kia cũng buồn cười đến cực điểm, anh cả bận rộn sự nghiệp, anh thì di chuyển liên tục, bố mẹ cũng không ở nhà. A Kỷ ở nhà một mình khó chịu, có đôi khi cãi nhau với anh chẳng qua là muốn nói chuyện cùng anh mà thôi.

Tô Cẩn Chẩu cho rằng anh thật chán ghét Đát Kỷ, nhưng lại quên rằng, bọn họ là người thân, nếu Tô Cẩn Châu thực sự chán ghét, cũng không ngay tại thời điểm cận kề cái chết mà tận lực bảo vệ cô.

Tô Cẩn Châu có phần đau lòng, anh nhíu mày nhìn Đát Kỷ trong phòng bệnh, ""Bác sĩ không nói Đát Kỷ khi nào thì hồi tỉnh sao?""

""Quan sát tình hình đã."" Tô Cẩn Chi xoa xoa ấn đường, ""Em cũng nghỉ ngơi đi, truyền thông bên kia anh sẽ giải quyết.""

Ngày đó Tô Cẩn Châu lái xe gây tai nạn khiến cả vòng luẩn quẩn kia đều sôi trào, cho dù bên họ dùng biện pháp giữ bí mật nhưng vẫn bị một ít truyền thông biết tin tức, Tô Cẩn Chi vừa bận rộn chăm sóc em trai em gái, vừa bề bộn chuyện công ty, còn muốn ứng phó các loại phỏng vấn của truyền thông, có thể nói là bận đến sứt đầu mẻ trán.

Tô Cẩn Châu nhìn thấy vành mắt anh trai thâm quầng, anh có chút đau lòng, ""Anh cũng lâu chưa có nghỉ ngơi đi.""

""Đúng vậy, cho nên em cũng bớt gây chuyện lại."" Tô Cẩn Chi tốt tính cười cười, vỗ vỗ bả vai Tô Cẩn Châu, ""Đi nghỉ ngơi đi, A Kỷ sẽ không có chuyện gì.""

""Vâng.""

Tô Cẩn Châu rầu rĩ về phòng bệnh, ngay tại chỗ rẽ, trong nháy mắt, anh nhìn thấy một thân hình màu đen thoáng qua. Tô Cẩn Châu cả người giật mình, quay đầu hướng thân ảnh kia nhìn lại, người nọ mặc một thân tây trang đen, bóng dáng anh ta vô cùng cao lớn, thân cao chừng mét chín, dáng vẻ cao ngất, hai chân thon dài thẳng tắp, cực kỳ có khí thế.

Chẳng qua là. . . . . .

Có chút quen mắt. . . . . .

Tô Cẩn Châu hung hăng chớp chớp đôi mắt, cảm thấy không có khả năng là người kia, tên kia hẳn đang ở bên kia đại dương mới đúng, Tô Cẩn Châu buông xuống tâm tư, về tới phòng bệnh.

Chuyện đầu tiên anh làm chính là mượn một cái di động, sau đó lên Weibo xem bảng đề tài, đầu bảng đề tài là # Vì đầu đề mà chiến đấu #, phía sau theo sát là # Châu ca chúng tôi chờ anh bình an trở về #, Tô Cẩn Châu trước nhấn vào đề tài đầu tiên, nhưng tại thời điểm nhìn đến nội dung bài viết, khuôn mặt tuấn tú chỉnh trang liền vặn vẹo!

Cái gì mà Tô Cẩn Châu vì đầu đề mà gây ra tai nạn xe cộ?

Đối phương dào dạt phong phú viết đến một nghìn từ, hơn nữa còn bịa đến cực kỳ có lý, cái gì mà Tô Cẩn Châu gần đây không tạo được tin tức lớn, vì không muốn bị lãng quên liền cơ trí nghĩ ra một biện pháp, gây ra tai nạn không phải là tin tức lớn, cùng bạn gái ở trong xe tự gây ra tại nạn kia mới là đại tin tức!

Quả thật là nghiêm túc nói hươu nói vượn, anh thậm chí suýt tin là thật!

Tô Cẩn Châu yên lặng ở trong lòng phun tục, nhưng phần lớn mọi người vẫn xem chuyện này như một câu chuyện cười. Chẳng qua Tô Cẩn Châu cũng cảm thấy thật khôi hài, bởi vì ảnh trích từ camera trên đường chụp được, đích xác là hai người bọn họ, hai cái đầu ghé gần nhau, nhìn qua cực kỳ thân thiết, cũng có không ít người bắt đầu suy đoán người bạn gái ngồi ghế phụ là ai.

Có phải là nữ người mẫu mới nổi mà Tô Cẩn Châu từng qua lại?

Tại thời điểm chương trình kia chưa bắt đầu, Tô Cẩn Châu không quá muốn cho công chúng biết tới Đát Kỷ, bởi vì điều này hiện tại sẽ đem đến cho anh phiền toái. Vì thế Tô Cẩn Châu gửi đi một cái Weibo, tránh nặng tìm nhẹ nói bản thân rất tốt, hi vọng mọi người không cần lo lắng.

Lúc này bên kia Đát Kỷ cũng chậm rãi tỉnh lại, thân thể cô yếu ớt vô cùng, linh lực mới vừa khôi phục không nhiều lắm trải qua sự tình lần này cũng công cốc hết.

Nói đến đều là lỗi của tên ngu xuẩn kia.

Tô Đát Kỷ trong lòng cực kỳ oán trách Tô Cẩn Châu, nếu không phải vì Tô Cẩn Châu, cô hiện tại cũng không mang bệnh nằm ở nơi này, Đát Kỷ trừng mắt nhìn trần nhà trắng như tuyết, y tá vừa tiến vào thấy cô tỉnh liền vui mừng, sau đó chạy ra ngoài kêu to ——

""Phòng bệnh 205 - Tô Đát Kỷ tiểu thư đã tỉnh lại!"

Sau đó, người người lung tung rối loạn nối nhau mà đến, Đát Kỷ như rối gỗ để bọn họ lật qua lật lại, nếu là trước kia cô nhất định liền phát giận, nhưng hiện tại Đát Kỷ không có nhiều khí lực như vậy, trải qua lúc lâu kiểm tra, bác sĩ vui vẻ nói rằng cô điều trị thêm vài ngày nữa liền có thể xuất viện.

Nhận được tin em gái tỉnh, Tô Cẩn Châu giày cũng không mang liền tiến vào, bác sĩ chủ trị là một người ngoại quốc, ông cười tủm tìm nhìn Tô Cẩn Châu, ""Thật sự là Chúa phù hộ, xe hai người đều vỡ nát, nhưng hai anh em cô cậu lại không bị một chút thương tổn.""

Tô Cẩn Châu nhớ đến bóng dáng màu trắng xuất hiện lúc sau cùng, không nhất định là Chúa đấy chứ? Vì thế anh gật đầu cảm tạ nhưng cũng không đáp lại điều gì.

Sau khi bác sĩ cùng y tá ra ngoài, trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại Đát Kỷ cùng Tô Cẩn Châu.

Tô Cẩn Châu co quắp ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, cầm lấy tay Đát Kỷ, ""Bé ngoan, em còn đau không?""

* 乖宝: trong bản dịch ghi là ""Ngoan trong bảo khố"" - có nghĩa là bé ngoan.

Ngữ khí ôn nhu cùng với ánh mắt yêu thương kia thật làm người khác đau trứng, khiến cho Đát Kỷ mạnh mẽ chấn động.

""Anh. . . . . .Gọi ai đấy?""

--------------

Hôm nay đọc được mấy cái thông báo của truyenhdt.com thật là vui quá đi.

Chúc mọi người một ngày vui vẻ.