Con Dâu

4.88/10 trên tổng số 8 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trời đã sang đông, thời tiết đã bắt đầu lành lạnh, Linh đang ngồi soạn lại mấy cái áo ấm thì Thủy cũng vừa đi làm về . Cô hớn hở chạy sà vào lòng Linh, vòng tay cuống quít ôm chặt lấy người yêu, Linh  …
Xem Thêm

Thủy khó chịu trả lời ba:

- Ba cứ để đó đi, tự con lo cho con được rồi.

Nói xong cô hờn giỗi gọi Linh:

- Đó, thấy người ta về mà cũng không chạy xuống.

Linh vừa cười vừa đi xuống, cô đùa:

- Gớm làm gì nhặng xị cả lên, lần sau ở trong buồng tắm, cứ thế mà chạy ra nhé.

Thủy nguôi giận, cô lẳиɠ ɭơ nhìn Linh:

- Cứ thế mà chạy ra, càng tốt.

Mặc dù đang đói, Thủy cũng không quên ôm hôn Linh một cái, cô thấy mắt Linh hơi đỏ, Thủy trìu mến hỏi Linh:

- Sao mắt Linh đỏ vậy? Thủy đi lâu, Linh khóc phải không? Tại Thủy gặp lại mấy người bạn học cùng khóa, tán dóc một lúc mới được họ tha cho đi.

Linh lắc đầu:

- Linh không có mong Thủy, chỉ là hơi nhức đầu một tí thôi.

Thủy ân cần nói:

- Vậy thôi Linh lên lầu nghỉ đi, Thủy ăn cái gì cũng được .

Linh dựa vào vai Thủy:

- Thấy Thủy về là Linh hết nhức đầu rồi, để Linh hâm thức ăn cho Thủy.

Thế là hai cô lại vui vẽ dắt tay nhau vào nhà bếp.

Trở về nhà sau một tuần ăn Tết ở nhà Thủy, cả hai cô đều mệt nhoài. Linh thì sau những ngày Tết, cô cố gắng tranh thủ những ngày còn ở nhà Thủy để dọn dẹp, lau chùi nhà cửa cho ba của Thủy. Còn Thủy thì cũng cố gắng sắp xếp để dẫn các cháu đi chơi, đi coi phim. Cái gì ngược lại với những thời khóa biểu hàng ngày cũng hay làm chúng ta bị mệt mỏi, Linh và Thủy cũng không ngoại lệ, mặc dù về nhà cũ của mình, Thủy không còn thấy thoải mái như xưa nữa, cô nhớ nhà và chợt nhận thấy, nhà của cô bây giờ là Linh. Cuộc sống của một gia đình dù rất là bé nhỏ của hai cô nhưng thật là gắn bó. Một gia đình đúng nghĩa lúc nào cũng được tạo dựng bằng tình yêu, dù cho một gia đình chỉ có một mẹ một con, một cha một con, dù gia đình chỉ có hai đứa con gái, nó cũng là một gia đình nếu mọi người thật sự yêu thương nhau.

Linh vào đến sở thì cũng đã quá trưa, vì mệt mỏi, cô đã dậy trễ hơn mọi khi. Linh vừa ngồi xuống bàn mình thì cô thư ký người Mỹ cũng vừa bước vào:

- Chào cô Linh, cô đã về rồi đấy à? cô nghỉ phép có vui không?

Linh mĩm cười:

- Cảm ơn chị, đi về thăm gia đình của bạn gái của tôi cũng vui. Nhưng mà mệt quá.

Cô thư ký ái ngại nhìn Linh:

- Tôi cũng thấy cô ốm bớt, để tôi đi rót cho cô một ly cà phê nhé.

Linh trả lời:

- Cảm ơn chị, chị thật tốt với tôi quá, nếu không uống cà phê chắc là tôi không làm việc nỗi hôm nay, chị cho tôi xin một ly nhé.

Cô thư ký bước ra cửa để đi lấy cà phê cho Linh thì chợt sực nhớ ra một việc:

- Ồ, còn chuyện này nữa, tí nữa là tôi quên mất, bình hoa trên chốc tủ hồ sơ của cô là do ông giám đốc gủi tặng, ổng dặn khi nào cô về thì nói cho cô biết ổng muốn gặp cô liền.

Linh lắc đầu:

- Phiền chị nói với ổng ngày mai tôi mới gặp ổng được, hôm nay tôi còn mệt mỏi lắm và tôi cũng chưa sẵn sàng gặp ổng.

Cô thư ký gật đầu thông cảm:

- Dạ, để tôi nói với ổng.

Cô thư ký bước đi rồi, Linh ngồi lại một mình trong văn phòng. Bây giờ cô mới thực sự cảm thấy buồn. Cô nhìn những bông hoa của ông giám đốc gửi tặng, tất cả những người trong sở đều biết rằng Linh yêu Thủy và họ lúc nào cũng coi Thủy như một người phối ngẫu của Linh. Tất cả những cuộc tiệc tùng, họp mặt, họ đều mời Linh và Thủy, Linh thở dài, xã hội chấp nhận Thủy là người bạn đời của Linh nhưng gia đình thì không.

Linh đang ngồi coi lại giấy tờ thì chuông điện thoại reng, cô nhấc lên, ở đầu máy bên kia là chị Vân, chị thứ ba của Linh, ở cách Linh nửa vòng nước Mỹ:

- Đi vacation về rồi hả Linh?

Linh lễ phép trả lời:

- Dạ em về tối hôm qua. Chị Vân khỏe không? hôm nay không đi đánh golf sao mà rảnh gọi em vậy?

- Ừ, lát nữa chị đi, chị muốn hỏi em làm sao trộn món gỏi ngó sen, tại mấy người bạn Mỹ của chị tối nay tới ăn cơm.

- Ồ, làm gỏi ngó sen lách cách lắm, nếu mà tối nay ăn thì sợ làm không kịp.

Chị Vân trả lời:

- Vậy hả, vậy Linh nghĩ coi có món gì vừa dễ làm mà người Mỹ họ vừa thích không? à, mà Linh đi vacation ở đâu vậy?

Linh bối rối:

- Em đến nhà một người bạn để ăn Tết đó mà.

Chị Vân ngơ ngẫn:

- Tết rồi đó hả? chị đi lâu quá rồi cũng chẳng nhớ ngày nào ngày Tết.

Linh không ngạc nhiên, mấy người chị của Linh sang Mỹ lâu năm rồi, chẳng ai còn nhớ gì đến Tết nhất. Lễ Mỹ thì mọi người nhớ nhưng lễ Việt Nam thì coi như không ai còn biết đến. Linh đổi đề tài:

- Nếu chị Vân muốn nấu món gì cho gọn và dễ thì nấu món cà ry gà đi, em thấy người Mỹ họ rất thích ăn cà ry và gà thì cũng dễ ăn.

Chị Vân gật đầu đồng ý:

- Ừ, chị và anh Joe cũng thích ăn cà ry gà, vậy em nói cũng đúng, để chị nấu món cà ry gà, à mà hè này gia đình mình họp mặt, chị tính họp mặt ở nhà chị Nga, em thấy sao?

Linh nghĩ đến Thủy, cô lúng túng trả lời:

- Họp ở đâu cũng được … nhưng mà không biết em có đi được không.

Chị Vân có vẻ không bằng lòng:

- Cô đừng có nói như thế, tất cả các anh chị em đều về mà cô không về là không có được đâu.

Linh không biết phải nói sao, cô hứa bừa:

- Dạ để em coi.

Chị Vân cương quyết trả lời:

- Không có coi kiếc gì hết, hè này cô mà không về là đừng có nhìn mặt anh chị em của cô nữa.

Linh cảm thấy tức, cô giận dỗi trả lời:

- Em làm phó giám đốc của công ty, phải coi tình hình của công ty thì mới nghỉ được chứ làm sao mà nghỉ dễ dàng như vậy.

Chị Vân đổi giọng:

- Mày làm như tao đang ở Việt Nam, phó giám đốc thì phó giám đốc chứ, phó giám đốc thì cũng phải có ngày nghỉ chứ.

Linh không biết phải nói sao, cô trả lời:

- Thì để em coi.

Chị Vân vẫn còn hăm he:

- Tao nói rồi, sống chết gì mày cũng phải về, tất cả anh chị em gặp mặt nhau một năm chỉ có một lần.

Nói dứt câu, chị Vân tức giận cúp điện thoại cái rụp. Linh buồn bã nhìn vào chiếc máy điện thoại, cô không biết phải làm sao ? Đi về họp mặt với gia đình mà không dẫn Thủy theo thì cô sẽ có lỗi rất nhiều với Thủy mà dẫn Thủy theo thì cô biết gia đình cô cũng sẽ đối xử với Thủy như là gia đình của Thủy đã đối xử với cô, cô muốn Thủy được mọi người tôn trọng và coi như là một đứa con dâu trong gia đình cô nhưng mà điều đó chắn chắn là sẽ không xảy ra. Cô không muốn nhìn thấy Thủy bị tổn thương vì cô biết, Thủy cũng sẽ giống cô, nghĩ rằng mình cũng là một đứa con dâu trong gia đình của Linh như những đứa con dâu khác.

Linh đi làm về đến nhà thì trời đã chạng vạng tối, cô vừa bước xuống xe thì đã thấy Thủy chạy ùa ra . Thủy tíu tít nói:

- Sao Linh về trễ quá vậy ? Thủy mong đứng mong ngồi!

Linh vừa ôm lấy Thủy vừa nói:

- Gớm ở bên cạnh nhau mỗi ngày mà cứ làm như vợ chồng mới cưới .

Thủy tủm tỉm cười:

- Nhà chỉ có hai đứa, không có Linh, buồn ơi là buồn .

Linh hôn nhẹ lên má Thủy:

- Làm người lớn một chút có được không ?

- Không, nhà chỉ có hai đứa, làm người lớn với ai ?

Linh lắc đầu:

- Thủy cứ như thế này, không biết ai dám giao bệnh nhân cho chữa ?

Thủy cũng lắc đầu:

- Bởi vậy, hôm nay Thủy có việc xuống khu trẻ em, mới đi ăn trưa về , không kịp mặc áo bác sĩ, hỏi mấy con nhỏ y tá, tụi nó tưởng em là bệnh nhân, kêu em đi kêu cha mẹ đến nói chuyện .

Thêm Bình Luận