Cả hai đứa vừa chân ướt chân ráo vào nhà, ba đã cắt đặt công việc:
- Hôm nay là thứ bảy, ngày mai là chủ nhật, ba muốn “ các con “ làm một bữa tiệc để mời các anh chị về ăn tất niên .
Thủy gạt phắt đi:
- Ba đừng có điên, ngày mai có super bowl, không có ai rảnh mà đến đây ăn với ba đâu . Ngày mai là ngày ăn nhậu của họ .
Ba ngẩn ngơ hỏi:
- À, thế à . nhưng mà tối mình mới ăn cơ mà .
Thủy trả lời:
- Con đã nói rồi, họ nhậu nhẹt cả ngày, nếu ba muốn thì ba đi gọi họ đi .
Ba nói:
- Ừ để ba gọi, vì thứ bảy tuần sau là các con về rồi , chỉ có cuối tuần này cả nhà mới họp mặt đông đủ được
Quay sang Linh ông tiếp:
- Vậy các con xem đi chợ mua vịt quay , heo quay và nấu thêm vài món để mời các anh chị về ăn nhé .
Linh ngoan ngoãn gật đầu:
- Dạ .
Nói xong cả hai người mang va li vào phòng ngủ của Thủy . Căn phòng ngủ nhỏ với chiếc giường cho một người nằm bây giờ trông lại còn thấy nhỏ hơn so với chiếc giường đôi của hai đứa ở nhà . Linh ái ngại nhìn chung quanh, cô ở nhà lớn và tiện nghi từ bé đến giờ đã quen rồi, một năm yêu đương Thủy, chẳng có gì làm cô khốn khổ ngoại trừ chiếc giường chật hẹp này của Thủy . Giường đã nhỏ mà Thủy lúc ngủ , lại có cái tật hay lấn, cho nên Linh hay phải ngủ nửa người trên giường, nửa người trong không gian, cô than phiền thì Thủy lại bảo “ sao Linh không lấn lại ? “ . Bây giờ lại phải ngủ ở cái giường chật chội này, mặc dù thấy ngao ngán nhưng Linh tự an ủi mình, không sao, trời lạnh, ngủ như vậy cho nó ấm .
Vừa đặt lưng xuống giường, Thủy đã cằn nhằn:
- Ba lộn xộn thiệt đó, ăn uống làm gì , trời tuyết tứ tung, đi chợ cực như gì, nếu Linh không muốn thì để Thủy xuống nói ba đừng có kêu ai đến ăn nữa .
Thủy là như vậy đó, cô rất là lười nhưng cô cũng không muốn Linh phải cực . Linh ôm Thủy vào lòng:
- Thôi mà cưng, mình về thăm ba có mấy ngày, ráng làm cho ba vui đi .
Thủy không nói gì, cô từ từ cởi nút áo của Linh ra, Linh hốt hoảng giữ tay của Thủy lại:
- Ba còn ở nhà mà, đợi ba đi ra ngoài cái đã .
Thủy nhăn mặt :
- Kệ ba, Thủy đang muốn Linh mà .
Linh xuống nước năn nỉ Thủy:
- Linh biết, nhưng mà ba hay xông vô bất tử .
Thủy cười nham nhở:
- Ba xông vô thì có sao đâu ? bây giờ có chịu cởϊ áσ ra không ?
Linh chiều lòng Thủy, cô cởϊ áσ ra . Thủy đắm đuối nhìn vào đôi vai trần và bộ ngực xinh xắn của Linh , làn da mượt mà với mùi thơm con gái của Linh làm cho Thủy vô cùng rạo rực, cô cuối xuống trân trọng hôn lên từng phần thân thể của Linh . Linh oằn oại dưới những nụ hôn nóng bỏng tình yêu của Thủy . Cô khe khẽ rên lên mỗi lần Thủy chạm vào những chỗ làm cô thích , Thủy vừa say đắm hôn Linh vừa dùng tay kéo chiếc qυầи ɭóŧ bé nhỏ của Linh xuống thì …
- Các con ơi, đọc giúp ba cái thư này nó mới gửi về chiều nay.
Ba vừa gọi vừa mở cửa bước vào. Đối với ba – đúng với truyền thống Á đông - vào phòng con cái thì không phải gõ cửa , gọi to lên như vậy trước khi bước vào là ba đã tiến bộ rất nhiều . Ngày trước ông không bao giờ gõ cửa hoặc giả bộ nói to lên cho con nó biết nhưng từ ngày có Linh, cứ hễ vào phòng Thủy là thấy hai người đang âu yếm nhau . Ngày xưa vợ chồng ông dù có thương nhau gấp mấy đi nữa cũng đâu có lúc nào cũng quấn quít vào với nhau như Thủy và Linh ? Ông cứ ngẫm nghĩ hoài , làm sao mà hai đứa con gái lại có thể thương yêu nhau còn hơn cả con trai con gái yêu nhau .
Vừa nghe tiếng động của ba, Linh đã vội vàng kéo chiếc mền lên che đến tận cổ . Cô giả bộ nhắm mắt lại đang ngủ . Mặc dù đang ân ái với Thủy, cô cũng đang cảnh giác vì cô biết ba của Thủy sẽ vào bất cứ lúc nào ông muốn . Còn Thủy thì tỉnh bơ, cô nói:
- Tụi con đang ngủ ba đợi một tí tụi con dậy tụi con đọc dùm cho .
Ba nhìn về hướng của Linh nhưng nói với Thủy:
- Thì con cứ đọc giúp cho ba đi , mấy ông bạn của ba mỗi người nhận được một lá thư như vậy, họ đang ngồi chờ ở dưới nhà .
Linh chẳng đặng đừng, cô thò đúng cánh tay trần của cô ra khỏi mền giơ ra cho ba của Thủy và nói:
- Dạ, bác đưa con đọc cho .
Ba của Thủy cười đắc thắng , ông biết thế nào ông nhờ Thủy chuyện gì Thủy không muốn làm là Linh thế nào cũng làm . Ông tiến tới đưa lá thư cho Linn, nếu ông không xông vào như thế này thì chúng nó chẳng bao giờ rời khỏi cái giường .
Linh bắt đầu đọc từng chữ trong thư cho ba của Thủy nghe, nội dung chẳng có gì , đây là hãng bảo hiểm gửi cho mấy ông cụ giới thiệu về những công việc của hãng . Đọc xong, ba của Thủy ngẩn ngơ :
- Chỉ có vậy thôi à ?
Thủy gắt lên với ba:
- Chỉ có vậy thôi, không có gì quan trọng cả , bây giờ ba ra ngoài cho tụi con nghỉ một tí được không ?
Ba thở dài ngao ngán bước ra, chúng nó ở với nhau mỗi ngày mà không chán hay sao mà cứ ôm rịt lấy nhau như thế .
Cơn bão tuyết càng ngày càng to nhưng Thủy vẫn phải chở Linh đi chợ vì ba không ngớt vào phòng hỏi hai đứa chừng nào mới đi chợ . Những người sống ở miền Bắc, họ đã quen với thời tiết khắc nghiệt nên dù bão hay không bão , họ vẫn phải ra ngoài để làm những công việc mà họ cần làm . Chợ búa vào ngày Tết, đông thật là đông , hai cô tíu tít mua bán, thỉnh thoảng Thủy gặp người quen, cô ngừng lại để chào hỏi họ thì Linh lại lảng ra xa . Cô không muốn Thủy phải khó xử khi người ta hỏi về Linh, trả lời là đây là bạn gái của cháu thì không nên còn trả lời đây là bạn của cháu thì Thủy không thích . Cho nên có một sự thỏa thuận ngầm giữa hai người .
Sau khi mua đủ thức ăn cho người lớn, Linh còn nhớ mua thêm thức ăn cho các cháu . Cô biết Thủy rất thương các cháu nên cô lúc nào cũng nhớ đến chúng nó . Lâu lâu, Thủy quên, cô nắm lấy tay Linh, cứ mỗi lần như vậy Linh lại ngần ngại gỡ tay Thủy ra , cô không thích có những cử chỉ thân mật với Thủy ở nơi công cộng, Thủy cũng không muốn nhưng vì cô quá vui vẻ bên cạnh Linh cho nên cô quên mất rằng người ta không thể chịu nỗi cái chuyện hai đứa con gái hạnh phúc bên nhau , cô mới nắm lấy tay của Linh . Những người đồng tính có một sức kiên nhẫn phi thường, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, họ cũng chấp nhận và sống với hoàn cảnh ấy . Những hành động bình thường của mọi người, đôi khi nó trở thành ân huệ cho những người đồng tính .
Hai người đang chuẩn bị ra xe thì Thủy sực nhớ ra hai cô đã không mua đồ về nấu chè . Thế là cả hai lại tíu tíu quay trở lại mua sắm thêm một vài món . Cũng may là cả hai người quay lại vì vừa lúc ấy có điện thoại của ba Thủy, ông dặn “ các con “ nhớ mua gạo về để ngày tư ngày Tết trong nhà cũng có gạo sẵn để ăn . Những phong tục tập quán xa xưa, những người già vẫn không bỏ được, mặc dù ở đây gạo rẻ như bèo, lúc nào mua cũng được .
Về được đến nhà thì trời cũng đã xế trưa, thế là Linh phải sắn tay áo lên nấu cơm cho ba người ăn . Cô rất mệt vì hôm qua bay cả ngày, vẫn chưa lấy lại sức , nhưng nếu cô không nấu cơm thì sẽ chẳng ai nấu . Thủy đứng bên cạnh phụ cô thì ít mà phá cô thì nhiều, cô ôm Linh vào vòng tay ấm áp của cô , lâu lâu hai người áp má vào với nhau rồi cười thú vị như hai đứa trẻ . Thủy biết ba của cô đang chờ được ăn cơm Linh nấu vì trong tất cả các con , con gái và mấy bà chị dâu, không ai nấu cơm vừa miệng của ba bằng Linh . Chắc vì tính Linh tỉ mỉ, cô để ý những món ăn mà ba Thủy thích , cô lúc nào cũng áy náy vì Thủy chưa bao giờ nấu một bữa ăn nào cho cha , cả cuộc đời của Thủy ăn cơm ba nấu .