Sắc trời tối dần, Lê Bảo Lộ do dự một hồi nên tiếp tục đi hay dừng lại nghỉ ngơi, cuối cùng nàng quyết định tiếp tục đi, có lết cũng phải lết ra ngoài.
Hiều biết của nàng về thời đại này rất ít, cũng biết buổi tối núi rừng nguy hiểm.
Nghỉ ngơi ở đâu sẽ gặp thú dữ nguy hiểm, tiếp tục đi có khả năng lạc đường, rốt cuộc trời tối không khó quan sát, nhiều dấu tích bị bóng đêm bao phủ.
Hai phương án đều có khả năng đe dọa mạng nhỏ của nàng, nhưng nàng nguyện ý đánh cuộc một trận, đánh cuộc bà nội sẽ không từ bỏ nàng, cũng đánh cuộc năng lực chính bản thân.
Thừa dịp trời chưa hoàn toàn tối Lê Bảo Lộ tìm nhánh cây khô làm cây đuốc, đem đá đánh lửa móc ra cẩn thẩn thắp sáng cây đuốc, cơ thể nhỏ bé của nàng giơ ngọn đuốc chiếu sáng tìm dầu vết hết sức khó khăn hơn trước….
Vạn thị thấy ánh sáng lấp lóa trong rừng, không ngừng đi sâu vào núi rừng.
Đây là phụ cận rậm rạp cây cối, cũng là nơi nguy hiểm nhất núi rừng, bởi vì luôn có thú dữ lui tới, vào đông mọi người đều không dám tới.
Lê Hồng đem đứa bé ba tuổi vứt ở đây, thời gian trôi qua được gần một ngày, quay lại tìm khả năng người đã xảy ra chuyện.
Vạn thị vừa đau vừa hận, không quan tâm mặt mũi con trai, xoay người liền tát hắn, sau đó đoạt lấy cây đuốc chạy vọt vào rừng.
Thôn dân tới tìm người đều trầm mặc, vẫn là người nhanh tay lẹ mắt giữ chặt Vạn thị, thấp giọng khuyên nhủ: “Thím, đứa trẻ sợ đã không còn, trong núi nguy hiểm, thím phải nhớ giữ mạnh sống chính mình mới là ….”
Vạn thị nghe vậy liền đau buồn, nhịn không được kêu rên ra tiếng: “Bảo Lộ, Bảo Lộ-----”
“Ông trời, người thật bất công, Lê gia ta luôn chữa bệnh cứu người, chưa bao giờ làm chuyện trái lương tâm, người tàn nhẫn như vậy, liền cả đưa trẻ cũng mang đi….” Vạn thị khóc ngã xuống đất, đau lòng đến không đứng thẳng nổi.
Mọi người nghe vậy cũng cảm động, nhìn Lê Hồng với ánh mắt không tốt.
Tìm kiếm người từ mộ địa rồi tới nơi đây, mọi người lại không phải ngu ngốc, dùng đầu ngón chân cũng biết là Lê Hồng không muốn nuôi cháu gái, cho nên đem người ném lên núi.
Tâm đủ tàn nhẫn, làm đứa trẻ chết cũng không được toàn thây.
Nhưng trẻ con ở nơi đây bị chết chìm đều là bình thường, không có cách khác, gia đình không nuôi nổi, chỉ có thể dìm chết.
Việc này nếu là cha mẹ làm, mọi người cảm thấy nhà họ sống không nổi, nhưng nếu là thúc thúc làm, khó tránh không khỏi cảm thấy nhân cách không tốt.
Đương nhiên, dân làng trong thôn đều là tội phạm bị lưu dày đến, chưa nói tới cái gì người tốt, nhưng người xấu cũng có hạn.
Huống chi, nhân duyên Lê gia trong thôn thật sự không tồi.