Chương 5.3: Đâm thủng

Vạn thị khó thở, lời nói dối đã được vạch trần, nàng liền không muốn giả vờ, trực tiếp đánh đấm hắn mắng: “Đồ máu lạnh, ngươi không sợ thiên lôi đánh xuống sao? Ta sẽ đi nói với lý trưởng.”

Lê Hồng cười lạnh: “Trong phạm vi trăm dặm, mỗi năm có bao nhiêu đứa trẻ chết chìm? Nương cảm thấy lý trưởng sẽ quân tâm.”

“Lý trưởng mặt kề là do hài tủ do cha mẹ hoặc tổ phụ tổ mẫu hại chết, nhưng ngươi chỉ là chú của Bảo Lộ, ta muốn tố cáo ngươi, ngươi cảm thấy lý trưởng sẽ quản hay mặc kệ?”

Lê Hồng cắn răn, mắt đỏ bừng nói: “Con cũng là con trai mẹ, vì cháu gái mà hại chết con trai thân sinh cùng ba cháu trai cháu gái, nương rat ay được sao? Đại ca là con trai người, còn ta là trên đường nhặc được?”

Vạn thị tức giận đến thân thể lung lay, nảy sinh ác độc nói: “Ngươi nếu không chịu nói ra, ngươi xem ta có tàn nhẫn hạ quyết tâm!

Dứt lời đẩy Lê Hồng liền chạy ra bên ngoài, Lê Hồng vội đem người giữa chặt, lại không dám làm gì quá mức, bằng không mọi người đang đi tìm ở xa xa sẽ nhìn sang bên này.

Bọn họ đè thấp giọng người ngoài không nghe được, nhưng hành động của hắn chỉ sợ giấu không được.

Lê Hồng tính toán thời gian, lại thấy sắc trời tốt đen, lúc này nói cho bọn họ, chỉ sợ cũng không tìm thấy Bảo Lộ, mà tìm được cũng là một cỗ thi thể.

Hắn lúc này cố ý đem người đi sâu vào trong núi, đứa trẻ một mình đợi ở đó, không bị hù chết cũng bị thú dữ ngậm đi.

Mà lúc này, Lê Bảo Lộ không bị hù chết khϊếp mà là chết khát.

Túi nàng quá nhỏ, sắp xếp đồ vật kia liền không đủ chỗ để nước, mà lúc ấy Lê Hồng hành động quá nhanh, nàng căn bản không kịp lấy nước ấm.

Lê Hồng rời đi, nàng liền đem đồ vật trong túi lấy ra, mang theo thuốc bột tùy thân, tay nắm chặt túi đề phòng tình huống bất ngờ.

Đoán phương hướng, đường đi không khó, vì Lê Hồng đi qua để lại dấu vết, năng lực phát hiện của Bảo Lộ vẫn phải có.

Nhưng tay chân nàng nhỏ, dáng người thấp, bị cây cỏ rậm rạp che khuất, không dễ dàng thoát khỏi đây, may sao nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý.

Đi hơn nữa quãng đường, trời cũng tối, bụng đói réo ing ỏi, nàng móc trong túi lấy ra bánh bao rau dại ăn đỡ đói, sau đó nhận thấy nàng quên chuẩn bị thứ quan trọng nhất để sinh tồn – nước.

Lê Bảo Lộ cảm thấy cổ học khô khốc, miệng phình phình ngậm bánh bao rau dại, nhìn bốn phía, cảm thấy trong rừng rậm nguyên sinh tìm thấy sông/ dòng suối / vùng nước khó như lên trời, nàng chỉ có thể trông mong vào những cây cổ thụ.

Lê Bảo Lộ dùng sức nuốt đồ ăn trong miệng, nhìn mấy cành lá lớn chuyển động, nàng cẩn thận kéo một lá cây dài rộng, sau đó hút chất lỏng.

Một cỗ hương vị kỳ quái ở tên đầu lưỡi bùng nổ, Lê Bảo Lộ chớp chớp miệng, do dư một hồi, cẫn là nhắm mắt, tiếp tục gặm lá cây kia…..

Vì sống còn, nàng chịu đựng a!