Lê Bảo Lộ đem ba lô trên lưng, bước chân ngắn không nhanh không chậm đi tới, chỉ hy vọng có thể kéo dài thêm ít thời gian. Nếu gặp được người tốt thì càng hay, cho dù không thể cầu cứu đối Phương, ít nhất thông qua đối phương báo cho bà nội nàng.
Lê Bảo Lộ trong lòng tính toán xoành xoạch, nhưng dọc đường đi nàng không gặp một bóng người.
Lê Bảo Lộ: “………….” Số nàng đen đủi như vậy, khó trách sẽ bị động đất vùi chết.
Lê Hồng: “………..” Sớm biết trên đường không có ai, hắn hà tất phải tốn thời gian lề mề cùng đứa bé? Trực tiếp đánh ngất rồi khiêng ra ngoài càng nhanh không?
Lê Bảo Lộ trừng mắt nhìn về phía núi rừng, chỉ ra sai lầm của Lê Hồng, “Mộ cha mẹ không ở nơi này, ở phía bên kia cơ.”
Lê Hồng nhướng mày kinh ngạc, Lê Bảo Lộ chỉ đi qua một lần liền nhớ rõ phương hướng. “Đi đường này nhanh hơn.”
Lê Hồng không đợi Lê Bảo Lộ mở miệng nói chuyện, trực tiếp bế nàng lên đi về hướng núi.
Lê Bảo Lộ nghĩ kêu hay không kêu, trầm mặc một chút, cuối cùng quyết định không kêu.
Đã ra khỏi thôn, dù nàng có kêu nát cổ họng cũng chưa chắc có người nghe được, ngược lại chọc giận Lê Hồng, vạn nhất hắn bực mình đem nàng đánh ngất làm sao bây giờ?
Lúc này Lê Bảo Lộ mơ hồ đoán được hắn định làm cái gì, nhớ lại lời hắn nói hai hôm trước, chỉ hy vọng hắn muốn vứt bỏ nàng, mà không phải bóp chết hoặc dìm chết nàng.
Lê Bảo Lộ ngoan ngoãn ghé vào bờ vai Lê Hồng, cố gắng ghi nhớ con đường hắn đi, Lê Bảo Lộ rất thức thời nhưng không phải nàng khuất phục, sinh mạng bị người khác nắm giữ trong tay, tức giận khuất nhục chỉ thoáng qua liền bị nàng áp xuống.
Nàng hiện tại không có năng lực nói không, nhưng một ngày nào đó nàng có thể làm chủ chính mình.
Dù sao cũng là lần đầu tiên làm việc này, đối phương còn là cháu gái ruột, chẳng sợ Lê Hồng là người tàn nhẫn, tố chất tâm lý vững vàng thì lúc này lòng bàn tay đầy mồ hôi, khẩn trương không thôi, bởi vậy hắn không để ý đến Lê Bảo Lộ quá mức an tĩnh.
Lê Hồng ôm nàng đi một đoạn đường dài, chờ hắn bình tĩnh thì xung quanh đã là cây rừng to lớn, tán cây rậm rạp che kín bầu trời, người đứng dưới tán cây đều không nhìn thấy ánh sáng.
Lê Hồng tự giác tìm địa phương đủ an toàn, lúc này mới đem Lê Bảo Lộ buông xuống.
Lê Bảo Lộ đứng trên mặt đất, ngẩng đầu mở to đôi mắt tròn xoe lẳng lặng nhìn hắn.
Le Hồng chật vật dời đi tầm mắt, tay xao bóp nắm tay, đối với đứa trẻ không dám xuống tay.
Nhưng nghĩ đến cửu tử nhất sinh lao dịch, Lê Hồng rốt cuộc hạ quyết tâm, cắn răng bóp cổ Lê Bảo Lộ…
Lê bảo Lộ tay chân rét run, ngẩng đầu đối Lê Hồng nở nụ cười rạng rỡ, giọng ngây thơ nói: “Chú hai, cháu muốn đi tiểu.”
Lê Hồng mới lên dũng khí được một nửa, hắn đứng dậy nhìn bốn phía, trong rừng im ắng, chỉ có tiếng công trung kêu vang, một ý niệm từ trái tim chợt vụt qua, hán cúi đầu nhìn Lê Bảo Lộ, nửa ngày mới nói: “Tốt, chú hai đi tìm nơi cho cháu, cháu ở đây đợi chú hai, chú hai không quay lại cũng không được tùy tiện chạy loạn biết không?”
Lê Bảo Lộ ngoan ngoãn gật đầu, còn nói: “Chú hai mau một chút nha.”
Lê Hồng gật đầu lung tung dặt Bảo Lộ xuống liền nhanh chóng quay trở lại đường cũ.
Nơi này đã đi sâu vào cánh rừng, đừng nói đứa trẻ ba tuổi hay lớn hơn, đến người lớn còn có khả năng lạc đường.
Lê Hồng không bóp chết Lê Bảo Lộ, liền đem nàng ném ở chỗ này đi.
Lê Bảo Lộ chờ Lê Hồng rời đi liền thở một hơi thật dài, nằm trên mặt đất.
Thiếu chút nữa là đi dời nhà ma, hù chết nàng.
Nàng giơ tay lau mồ hôi trên trán, đo ba lô đi tìm đường trở về.
Nếu đứa trẻ ba tuổi lạc đường, một mình ở nơi đây khẳng định bị dọa sợ chết khϊếp, nhưng ai bảo nàng có ký ức kiếp trứơc, trong thân thể là một linh hồn 26 tuổi là một người lớn?
Nàng ghé vào vai Lê Hồng quan sát đường đi, theo đường cũ ra ngoài là không khó, khó chính là nàng làm sao tránh thoát được các con thú hung dữ trong rừng.
Lúc trên đường đi vào không thấy thú dữ, liền không có nghĩa là lúc đi ra không đυ.ng tới, núi rừng xa xưa cùng hiện đại không giống nhau, nơi đây rậm rạp um tùm cây cối liền biết, hơn nữa cánh tay cảnh chân nàng nhỏ, nàng bước đi bằng một phân năm Lê Hồng, chắc chắn trước khi trời tối nàng vẫn không thoát ra ngoài được.