Thật lòng mà nói, trước kia, cậu rất khinh thường loại người như Hoắc Dao. Cả ngày chỉ biết lẽo đẽo theo sau Cố Niên Cẩm, muốn trèo cao. Nhưng giờ phút này, cậu không nhịn được mà suy nghĩ, mình có tư cách gì mà đi cười cợt người khác? Chuyện cậu làm thì có khác gì với chuyện mà cô ấy làm? Chẳng phải là cũng muốn nịnh nọt bợ đỡ Cố thiếu gia hay sao? Không phải cũng muốn nhìn sắc mặt của người khác hay sao? Không phải cũng muốn ra vẻ đáng thương trước mặt Cố Niên Cẩm hay sao? Nghĩ như vậy, cậu ta bớt đi chút thành kiến dành cho Hoắc Dao, cũng không tức giận trước những lời xúc phạm của cô.
Người sống trên đời, không có ai là dễ dàng.
Thôi thôi, còn không phải là mười vạn hay sao? Một chút tiền đó, cậu còn không thèm để ý.
“Thôi được rồi. Cô muốn nhận tiền mặt hay chuyển khoản?” Trương Đông sảng khoái trả lời.
“Chuyển khoản!” Diêu thiên sư đứng bên cạnh không nhịn được mà mở miệng.
Tuy rằng ông vẫn cảm thấy hơi mơ hồ, không ngờ học trò của mình dễ dàng hố được mười vạn đồng tiền của người khác. Từ trước tới nay, ông chưa từng nhìn thấy nhiều tiền đến như vậy. Nhưng những chuyện này đều không ảnh hưởng đến việc ông tỉnh táo sảng khoái mà đọc số tài khoản Alipay của mình ra. Người trước mặt thoạt nhìn không thiếu tiền, hẳn là sẽ không quỵt nợ đi?
Diêu thiên sư nhìn Trương Đông với ánh mắt đầy mong đợi.
Trương Đông nhìn thoáng qua Hoắc Dao, thấy cô không dị nghị gì, lập tức lấy di động mở Alipay ra chuyển mười vạn nhân dân tệ cho Diêu thiên sư.
Sau khi chuyển xong, cậu chuẩn bị rời khỏi đây.
Nhưng Hoắc Dao gọi cậu lại.
Nếu đã nhận tài lộc của người khác, vậy thì có thể ra tay rồi. Cô bước đến vỗ vỗ lên vai Trương Đông, sau đó lại vẫy vẫy tay, dường như muốn xua đi sự xui xẻo của cậu ta. Sau khi làm xong tất cả những động tác này, cô mới rút tay lại, “Được rồi.”
Trương Đông mở to hai mắt nhìn cô, trong lòng kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Lúc làm những động tác đó, Hoắc Dao hoàn toàn không thèm để ý dù chỉ một chút, khác hẳn với tình tiết trong những bộ phim trên TV, thiên sư nơm nớp lo sợ như gặp phải quân địch.
Ha, cho nên mới nói là, cô ấy dễ như trở bàn tay mà loại bỏ tai họa của cậu?
Còn con mẹ nó không phải là tai hoạ nhỏ, mà là cái loại nhẹ thì tàn phế, nặng thì đi đời nhà ma?
Làm như vậy, con mẹ nó còn giống thiên sư hơn cả thiên sư. Thật sự không phải là lừa đảo sao?
Nhìn đôi mắt đen láy đầy nghiêm túc của Hoắc Dao, Trương Đông ma xui quỷ khiến mà nhịn lại những lời mắng chửi muốn nói ra trước đó.
Thật sự quá kỳ quái.
Cậu ta cảm thấy bản thân giống như một thằng ngốc vậy.
Lúc Trương Đông lái siêu xe về nhà, thật ra cậu đã hoàn toàn bỏ ngoài tai cái gọi là “tai hoạ vỡ đầu”. Sau khi đậu xe, cậu ném chìa khoá xe sang một bên, vừa hát nghêu ngao vừa đi về nhà.
Đột nhiên, cậu giẫm lên một cục đá, suýt chút nữa thì trẹo chân. Cậu không nhịn được mà dừng lại, dùng chân đá văng cục đá ra, hùng hổ chửi bới, “Cái quái gì đây! Sao ở đây lại có cục đá to thế này!” Nói xong, cậu vừa chuẩn bị bước tiếp thì bỗng nhiên, một chậu hoa to đùng từ trên trời rơi xuống, sượt qua mặt cậu, sau đó vỡ tan tành trên mặt đất. Cậu bị tai nạn bất ngờ này dọa sợ đến mức ngã lăn quay ra sàn, nhìn chậu hoa đã vỡ tan tành bên chân, trong lúc nhất thời không nói nên lời.
“Ối, Đông Tử, con có sao không!” Mẹ của Trương Đông đứng trên lầu sốt ruột hỏi.
Trương Đông chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Nếu không phải cậu bị vướng chân một chút, vậy thì bây giờ chậu hoa đã rơi trúng đầu cậu chứ không phải là vỡ tan tành trên mặt đất như vậy.
Nhà cậu là một căn biệt thự bốn tầng, mẹ cậu hay trồng hoa trên tầng thượng. Nếu là chậu hoa to đùng này rơi từ tầng bốn xuống, đυ.ng trúng đầu của cậu, thì cho dù không chết cũng sẽ bị thương nặng!
Nghĩ như vậy, cậu bỗng cảm thấy may mắn, thật may là đã chệch một chút.
Sống sót sau tai nạn, cậu nằm sõng soài ra sàn há miệng thở dốc. Bỗng nhiên, cậu nhớ đến những lời ban nãy của Hoắc Dao, nói rằng cậu sẽ gặp tai hoạ vỡ đầu. Cô gái yêu đơn phương Cố Niên Cẩm kia thật sự biết xem bói ư? Hay mọi chuyện chỉ là trùng hợp?
Nhưng mà, trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp đến như vậy sao?