Đối với việc Hoắc Dao đột nhiên am hiểu và thuần thục khả năng bói toán trên mai rùa, Diêu thiên sư không hề có chút nghi ngờ nào, chỉ cho rằng đó là do tổ sư hiển linh. Ngoài ra, không ai có thể ngờ trên đời lại thật sự tồn tại chuyện thần kỳ như thay đổi linh hồn, nếu như trước đây có người nói với Hoắc Dao là linh hồn có thể thay đổi thì cô cũng sẽ khịt mũi chế giễu, nhưng sau khi đã tự mình trải qua chuyện này, cô suy nghĩ, có lẽ thật sự có vận mệnh chú định và thần thánh ở đâu đó trên thế giới này.
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, chỉ trong nháy mắt, Hoắc Dao đã sống ở thời đại này được một tháng rưỡi. Không khí mùa thu dần rõ nét hơn, Tết Trung Thu cũng sắp đến rồi, trên đường lúc nào cũng có không khí của ngày hội.
Mấy ngày này, Hoắc Dao bận rộn làm quen thành phố phồn vinh và xinh đẹp này, đã một khoảng thời gian rồi cô không đi ra quán với Diêu thiên sư.
Thành phố này tràn ngập ánh hào quang màu vàng nhạt, ngưng tụ thành hình dáng của một con rồng khổng lồ, bàn phù được đặt trên thành phố, tượng trưng cho sức mạnh và sự thịnh vượng.
Thật đúng là thủ đô của Trung Quốc, mọi thứ ở đây đều xa lạ và mới mẻ đối với cô.
Hôm nay trời xanh cao, không khí trong lành, Hoắc Dao đi theo Diêu thiên sư, lại đi đến nói bày hàng bói toán hằng ngày một lần nữa.
Vừa đến nơi, Diêu thiên sư đã dựa vào một gốc cây, dùng một tay bổ quả dưa hấu vừa mới mua, sau đó đặt một nửa quả dưa hấu sang một bên, ăn uống vui vẻ, hỏi: “Đồ đệ, hôm nay con cảm thấy sẽ có chuyện làm không?” Trong giọng nói của ông rõ ràng có sự mong chờ.
Hoắc Dao thản nhiên cười nói: “Tùy duyên thôi.”
Cách đây không lâu, sở cảnh sát Ninh Thành đã điều động một lượng lớn lực lượng cảnh sát, sau đó con trai của bà Thẩm đã được tìm thấy, cảnh sát lần theo manh mối, bắt được một băng đảng chuyên buôn bán trẻ em, rất nhiều đứa trẻ như Từ Hoãn được giải cứu, nhiều gia đình đã được đoàn tụ.
Bà Thẩm đã nhận được tín ngưỡng chi lực sau khi xem bói, Hoắc Dao cũng nhận được không ít, điều khiến cô ngạc nhiên chính là ngay sau khi vụ trấn áp băng nhóm buôn bán trẻ em được phát sóng trên bản tin truyền hình, cô biết được một tin tức quan trọng “Người trong cuộc” từ phía cảnh sát, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã thu được rất nhiều tín ngưỡng chi lực.
Không giống như thời đại trước, dân số chỉ có vài trăm nghìn, đất nước Trung Quốc mà cô ở là một đất nước có dân số hơn một tỷ người, nếu cô có thể có được sự tín nhiệm và tôn sùng của một bộ phận người dân, thì sợ gì không có đủ linh lực để dùng?
Ngồi dưới bóng cây hơn hai tiếng đồng hồ, Diêu thiên sư đã gần như ngủ gà ngủ gật, tiếng xe thể thao gầm rú từ xa truyền đến, dừng lại ở trước mặt bọn họ không xa. Hoắc Dao ngẩng đầu nhìn thấy hai chiếc xe thể thao một vàng một đỏ đẹp mắt, hai người đàn ông bước ra từ chiếc xe đắt đỏ, một người là Trương Đông, lần trước đã từng đến xem bói, một người cười nói ríu rít như chim yến ở bên cạnh thoạt nhìn là một chàng trai không quá lớn tuổi.
Trương Đông dẫn chàng trai đi đến trước quán, nói: “Hoắc… Đại sư, cuối cùng cô cũng đến rồi! Chúng tôi đã đến đây rất nhiều lần rồi, mỗi lần đến đây đều không có cô ở đây.” Cậu ta vô thức xem thường Diêu thiên sư ở bên cạnh, chọc Diêu thiên sư tức giận hậm hực.
Vốn dĩ Trương Đông muốn gọi thẳng tên của Hoắc Dao, nhưng nghĩ lại thì vẫn gọi là đại sư.
Dù sao sau khi Hoắc Dao được cứu từ dưới sông lên, cả người dường như đã thay đổi rất nhiều, cảm giác vô cùng tà mị.
Chàng trai đứng bên cạnh có vẻ nóng lòng, tự giới thiệu: “Xin chào, Hoắc đại sư, tôi là Đường Tử An.”
Giọng nói của Đường Tử An trong trẻo dễ nghe, độ thân mật vừa phải, dễ dàng chiếm được cảm tình của người khác.