Sau đó có một người hàng xóm ở quê nói bà rằng có những đại sư huyền học lợi hại, họ có thể tính ra con trai của bà đang ở đâu. Những lời này như những tia sét, đánh thức đầu óc mụ mị của bà. Từ nhỏ bà đã sống trong một thôn nhỏ lạc hậu và biệt lập, bà luôn tin tưởng vào bản lĩnh của các đại sư huyền học. Nhưng mà trong nửa tháng qua, bà đã gặp qua không ít bọn lừa đảo, bị lừa không ít tiền, còn năm vạn cuối cùng, cũng bị Trương thần toán, người được cho là thần thông kia lấy đi.
Người phụ nữ kể xong, bà cúi đầu, ngượng ngùng nói, “Tôi…Tôi không còn tiền nữa.” Vừa nói, bà vừa lấy ra bốn tờ tiền một trăm tệ nhàu nát từ trong chiếc ví đang cầm chặt trong tay, sau đó lấy ra thêm bảy tám tờ mười tệ, cùng với mấy chục đồng xu, bà xấu hổ nói tiếp, “Đây là tất cả số tiền tôi còn.”
Hoắc Dao mặt không đổi sắc cầm lấy bốn tờ một trăm tệ, “Đủ rồi.”
Người phụ nữ và Diêu thiên sư đồng thời nhìn Hoắc Dao với vẻ mặt khó tin, bà ta thì ngạc nhiên vui mừng, còn Diêu thiên sư thì ngạc nhiên nghi ngờ, vì bốn trăm tệ, lừa một người phụ nữ như vậy, không tốt lắm phải không? Người đàn ông lần trước bị lừa mười vạn là xứng đáng, nhưng lần này…
Hoắc Dao cũng không quan tâm đến hai người, lấy mai rùa và đồng xu ra, sự việc chỉ xảy ra nữa năm, với năng lực của mình, cô có thể tìm được nơi đứa trẻ này đang ở, trong phạm vi 30km, việc tìm đứa trẻ này chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Những vấn đề khó khăn đối với những người được gọi là thần toán thiên sư khác, chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng đối với cô mà thôi.
Hoắc Dao viết tên con trai của người phụ nữ trung niên - bà Thẩm và những mong cầu của đối phương lên khoảng trống ở trên mai rùa, lần này điều mà cô muốn tính toán là vị trí gần đúng của Từ Hoãn, con trai của người phụ nữ này.
Sau đó, cô ném ba đồng tiền xu ra, chỉ thấy ba đồng xu rơi xuống đất mà không hề có động tĩnh gì, nhưng ngay sau đó chúng lại tự di chuyển với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Diêu thiên sư và bà Thẩm ngạc nhiên, nhìn chằm chằm không chớp mắt, Hoắc Dao tập trung tinh thần, không để tâm đến bọn họ, ở nơi mà họ không nhìn thấy được, cô có thể thấy được vạn dân chi khí hội tụ ở mặt trên của đồng xu, đúng là vạn dân chi khí đã thúc đẩy sự chuyển động của đồng xu, thậm chí còn đưa ra những thông tin tổng quát.
*vạn dân chi khí: năng lượng của người dân.
Bởi vì đồng xu đã được truyền qua tay nhiều người, cho nên trên nó mang theo một lượng vạn dân chi khí khổng lồ, sau đó lại sử dụng năng lượng này để thu hút vạn dân chi khí còn lại, có thể cho được sự phỏng đoán có kết quả đúng đến tám chín phần.
Mai rùa và ba đồng tiền xu như đang bốc cháy, thời điểm sau mười hai giờ trưa này vốn dĩ chính là thời điểm nóng bức nhất trong ngày, nhưng không khí lúc này lại dường như muốn bốc cháy thiêu đốt mọi thứ khiến người ta không khỏi hoảng sợ. Mặt trời nóng rực, ánh nắng vàng óng chiếu rọi khắp nơi, nhưng ngay lúc này, mai rùa và ba đồng tiền xu tỏa ra vầng sáng màu đỏ nhàn nhạt, trong nháy mắt, Diêu thiên sư chớp mắt, vầng sáng màu đỏ lập tức biến mất, khiến mọi người nghi ngờ đó là ảo giác, nhưng ông biết, cái này không phải là ảo giác. Sau đó, ba đồng tiền xu nhảy lên một chút rồi bất động hoàn toàn.
Bà Thẩm và Diêu thiên sư vô thức nuốt nước bọt, trong lòng vô cùng lo lắng. Sự kích động và những loại cảm xúc khác xen lẫn vào nhau, vẻ mặt của bọn họ vừa phức tạp lại vừa cuồng nhiệt.
Cô gái trẻ này/học trò vừa ngoan ngoãn vừa tài giỏi! Điều này thật quá tuyệt vời rồi!
Hoắc Dao nhìn quẻ trước mặt, trầm ngâm suy nghĩ. Quẻ trước mặt là quẻ trung thượng, quẻ chỉ hạ khôn thượng khảm tả càn hữu tốn chồng lên nhau, khôn là đất, khảm là nước. Nước dựa vào đất, đất chứa đựng sông biển, cả hai cộng sinh cùng tồn tại, chứng tỏ vị trí hiện tại của Từ Hoãn là ở một nơi có biển, càn là phía nam, tốn là phía đông, tức là phía đông nam, theo bản đồ Trung Quốc thời hiện đại, những vùng ven biển gồm có Hoàng Hải, Đông Hải và Nam Hải, càn khôn có nghĩa là âm dương đan xen, cùng tồn tại hài hòa, có thể xác định là thành phố gần biển Đông Hải. Trong lúc bói toán, mai rùa và đồng xu phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt, chứng tỏ thành phố bây giờ đang trên đà phát triển, vạn vật thịnh vượng, sáng như ánh mặt trời ban trưa, dựa theo tiêu chuẩn bây giờ thì đây rõ ràng là một thành phố lớn chứ không phải là một thị trấn nhỏ.