Chương 14

Người phụ nữ trông còn hốc hác hơn mấy ngày trước, quầng thâm mắt đậm, đôi mắt đỏ ngầu đầy đường tơ máu rất đáng sợ. Bà ta có hơi bất an, hai tay nắm chặt ví tiền, dùng sức đến mức mu bàn tay nổi gân xanh, như thể đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Bà ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt Diêu thiên sư, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, “Đại sư, xin người hãy giúp tôi.”

Diêu thiên sư sợ hãi nhảy dựng lên, hai mắt trợn to, chòm râu bạc run lên lo lắng, hoảng sợ kêu to, “Bà chị này, người đừng làm vậy, đừng làm vậy mà…Có chuyện gì từ từ nói!”

Lúc này người phụ nữ đã đánh cược hết tất cả, ngày hôm đó bà đã đặt hết hy vọng vào Trương thần toán ở đầu cầu Phan Gia Kiều, bà đã bán hết những thứ có thể bán được trong nhà, trong tay còn năm vạn. Đối với bà, năm vạn không còn là một con số nhỏ nữa, mặc dù vẫn còn thiếu, mặc dù còn thiếu ba vạn so với tám vạn mà Trương thần toán yêu cầu, nhưng bà thực sự không thể kiếm thêm một xu nào nữa.

Ngày hôm đó, bà đã cố gắng cầu xin, tuy rằng Trương thần toán tỏ ra không vui, nhưng ông vẫn nhận năm vạn và quyết định giúp bà.

Lúc Trương thần toán quyết định giúp đỡ bà, bà cảm thấy bầu trời như trở nên sáng sủa hơn, tròng lòng bà tràn đầy mong đợi, nhưng mà cuối cùng bà chỉ nhận lại được một câu, “Không tìm thấy.”

Vẻ mặt của Trương thần toán âm trầm, không phải tự nhiên mà ông được xưng là Trương thần toán, đương nhiên ông có năng lực. Bình thường ông giúp rất nhiều người giải quyết vấn đề, nhưng lần này sau khi bái thần linh, ông cũng không nhận được tin tức gì, điều này có thể chỉ ra một điều, công lực của ông còn lâu mới mạnh hơn.

Thật ra trước khi đồng ý giúp chuyện này, ông cũng có chút không chắc chắn, việc tìm thấy một đứa trẻ bị bắt cóc ở một đất nước có lãnh thổ rộng lớn, tài nguyên phong phú và dân số đông đúc sẽ rất khó khăn, nhưng ông nghĩ, chỉ cần có được một chút tin tức, thì có thể xứng đáng với năm vạn tệ kia, nhưng ông ngờ rằng ngay cả một chữ ông cũng tính không ra!

Đối với ông mà nói, lời thỉnh cầu này đã vượt qua năng lực của ông! Nhưng mà ông không thể giải thích rõ ràng với bà.

Ông thấy bà là một người nghèo khó đang giãy dụa ở tầng dưới chót xã hội, ông vẫn yên tâm thoải mái nhận tiền. Sau đó đuổi người ta đi với vẻ mặt mất kiên nhẫn.

Thu tiền của người, thay người tiêu tai.

Người phụ nữ không hiểu, vì sao ông nhận tiền của bà, nhưng lại không thể giúp bà giải quyết kỳ vọng của bà?

Bà điên cuồng khóc lóc, cầu xin Trương thần toán giúp mình lần nữa, nhưng mà ông ta lại đen mặt nhanh chóng đóng cửa lại.

Đó không chỉ là một cánh cửa, nó đã hoàn toàn đóng kín trái tim bà.

Mọi hy vọng của bà đều vỡ tan.

Trong lúc tuyệt vọng, bà chợt nghĩ đến cặp sư đồ rất giống kẻ lừa đảo ngày đó, vị đồ đệ kia nói, họ sẽ ở đó mỗi ngày. Trong số các đại sư ở thủ đô, người lợi hại nhất mà cô biết là Trương thiên sư, nếu ngay cả Trương thiên sư cũng không giúp được…

Nhưng mà giờ phút này, trong lòng bà đã tràn đầy tuyệt vọng, khi một người đang chết đuối, họ sẽ nắm chặt tấm gỗ duy nhất, mà lời nói của Hoắc Dao đối với bà như tấm gỗ duy nhất kia, tất cả những gì bà có thể làm chỉ là nắm lấy cơ hội này.

Vì vậy bà đã đợi ở đây ba ngày, và rồi hôm nay cuối cùng họ đã đến.

Họ là niềm hy vọng cuối cùng của bà.

Nhưng mà, bà đã không còn tiền…

Họ vẫn sẽ giúp bà chứ?

Trong lòng của bà giờ đây rối bời quá…

“Chị gái này…đứng lên đi.” Hoắc Dao thở dài, định đỡ bà ta dậy, nhưng cô vẫn thấy bà khóc, không chịu đứng dậy, cô chỉ có thể nói, “Chúng tôi sẽ giúp cô.”

Đây chính là ý sẽ tiếp nhận chuyện này.

Nếu như lời này đặt ở kiếp trước, không biết sẽ gây ra phản ứng lớn đến mức nào.

Khi đó muốn mời cô ra tay đã cực kỳ khó khăn, có bao nhiêu người tiêu hết của cải cũng không thể khiến cô quay đầu nhìn lại.

Nhưng mà đã một ngàn năm trôi qua, thời gian thấm thoát, cảnh còn người mất, người quen thuộc đã thất lạc từ lâu trong dòng chảy thời gian, không ai biết tên cũ của cô, cũng không còn ai biết đến quá khứ huy hoàng của cô nữa.

Bây giờ, cô chỉ là đệ tử của một vị thầy bói dởm mà thôi.