Đúng rồi, đây không phải là thời đại linh khí dồi dào như kiếp trước. Thời đại này, linh khí loãng đến mức gần như là không có. Ít nhất là hôm nay, khi đi theo người thầy hiện tại đi dạo một vòng, cô vẫn chưa cảm nhận được bất kỳ sự dao động nào của linh khí.
Cô ngay lập tức có chút nhụt chí. Nếu không có linh khí, rất nhiều chuyện sẽ không thể tiến hành thuận lợi.
Nhưng ngay lúc này, cô lại cảm nhận được cơ thể mình vừa hút vào một nguồn lực tín ngưỡng từ nơi xa.
Lực tín ngưỡng là khi một người nào đó tin tưởng và nghe theo cô từ tận đáy lòng. Lực tín ngưỡng này tuy số lượng không nhiều, nhưng Hoắc Dao cũng rất kích động. Cô hơi ngẫm lại một chút, hôm nay cô chỉ bói một quẻ cho người đàn ông có tai hoạ bể đầu kia. Xem ra, người kia đã thuận lợi tai qua nạn khỏi, mà cậu ta cũng đã bắt đầu tin tưởng cô một chút từ tận đáy lòng. Vì sao nói một chút mà không phải toàn bộ là bởi vì lực tín ngưỡng này cực kỳ thưa thớt. Nhưng ít ra có một chút còn hơn là không.
Trong lòng cô nảy sinh một ý tưởng, có lẽ có thể thực hành.
Cô tĩnh tâm, bắt đầu vận chuyển công pháp gia truyền của sư môn, sau đó chậm rãi dẫn đường cho lực tín ngưỡng này. Thông qua công pháp của cô, lực tín ngưỡng này quả nhiên biến thành từng chút linh khí một, chậm rãi chảy xuôi trong gân mạch, khiến cho cả người cô trở nên tươi tỉnh thoải mái hơn.
Trong công pháp của sư môn có ghi, lực tín ngưỡng có thể chuyển hoá thành linh lực. Trước kia, cô chưa bao giờ thử, bởi vì cũng không cần phải chuyển hoá. Linh khí ngày trước không thiếu, hơn nữa, lực tín ngưỡng cũng có tác dụng riêng, có thể khiến cho thần hồn của thuật sĩ trở nên mạnh mẽ hơn.
Nếu lực tín ngưỡng có thể chuyển hoá thành linh lực, vậy thì cô cũng không cần lo về chuyện thiếu thốn linh khí nữa.
Linh lực trong cơ thể vừa đủ để vẽ ba lá bùa. Cô không ngơi tay, chăm chú nín thở, động tác linh động tiêu sái, chưa đến mấy chục giây, một lá bùa bình an đã được vẽ xong một cách lưu loát liền mạch. Cô làm đúng cách, lá bùa bình an thứ hai cũng nhanh chóng được vẽ xong. Dùng Thiên Nhãn nhìn lại, có thể phát hiện ra bên trên lá bùa bình an chảy xuôi những tia linh lực màu lam nhạt, chứng minh bùa bình an này có tác dụng. Nếu không có linh lực thì cũng chỉ là một tờ giấy bình thường mà thôi.
Hoắc Dao hít sâu một hơi, ngừng động tác. Linh lực còn thừa tuy vẫn đủ để vẽ thêm một lá bùa, nhưng đến lúc đó, dùng hết linh lực mà lại chưa có thêm linh khí bổ sung, sợ là cơ thể sẽ cảm thấy không khỏe. Cho nên, cô chỉ có thể tạm dừng mặc dù vẫn cảm thấy chưa đã thèm.
Cô đứng dậy giãn cơ một chút, nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng vừa cảm thấy mới lạ, vừa có chút bất đắc dĩ.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Ngày mới sống lại, cô đã tỉ mỉ đánh giá một lượt căn phòng chưa đến năm mét vuông này. Thoạt nhìn, căn phòng đã có tuổi, bức tường ố vàng lại còn gồ ghề lồi lõm, góc tường thậm chí còn có mạng nhện. Toàn bộ căn phòng, ngoại trừ chiếc giường ra thì chỉ còn một tủ quần áo có gắn gương.
Đừng nói đến trang sức vàng bạc châu báu, ngay cả bàn ghế bình thường thôi cũng không có. Lúc nãy khi vẽ bùa, cô thậm chí phải bày lá bùa ra giường, vừa ngồi xổm vừa vẽ bùa.
Loại sinh hoạt này, đối với cô mà nói là rất xa lạ. Kiếp trước, nơi cô ra vào đều là vương hầu khanh tướng, gia tộc xa hoa bậc nhất. Ngay cả hoàng cung cũng đến không ít lần. Vấn đề tiền bạc càng chưa từng thiếu. Mới đầu đúng là nhờ tên tuổi của sư phụ cô, nhưng về sau lại là dựa vào bản lĩnh của chính cô, có rất nhiều người vì muốn xu nịnh nên vội vàng đưa cho cô không ít tiền bạc và quà tặng. Khi đó, muốn nhận hay không còn tuỳ vào cô.
Cô thở dài một hơi, bước đến tủ quần áo duy nhất trước mặt, bên trong chỉ có lèo tèo vài bộ quần áo và một ít đồ trang điểm thoạt nhìn có vẻ rất bình thường. Hoắc Dao đương nhiên không quá chú ý đến đồ trang điểm, sự chú ý của cô đã dành trọn cho một chiếc hộp màu đỏ. Trong hộp đựng một viên ngọc phẩm chất bình thường, chẳng qua đã có tuổi đời hơn trăm năm.