Chương 2: Đau khổ, quyết định rời đi
Sao vậy, có chuyện gì xảy ra với cậu vậy???
Vy à, Quân ang ấy, sao lại đối xử với tớ như vậy chứ?? Cô khóc nức nở nói.
Cái gì, Trần Thiên Quân sao, anh ta đã làm gì cậu mà đến nỗi cậu nhập viện vậy?? Vy la lên
Không phải đâu Vy, cái này do tớ cứ cắm đầu cắm cổ chạy mà không nhìn xung quanh mém chút nữa là bị đυ.ng xe rồi cũng may nhờ người đó tốt bụng đưa tớ vào bệnh viện nên tớ không sao hết.Cô buồn rầu nói
Ừm, không sao là tốt rồi. Bây giờ cậu nói cho tớ biết chuyện gì xảy ra đi. Vy hối thúc cô.
Tớ...tớ... thật ra Quân...Quân...anh ấy...anh ấy*******Thật khốn kiếp mà sao anh ta dám làm vậy chứ?? Vy quát lên.
Thôi đi, tớ đâu là gì của anh ta đâu.Cậu đang nói gì vậy hả? Cậu là vợ anh ta đó.
Thì sao chứ, tớ là vợ anh ta nhưng anh ta không hề xem tớ là vợ, có lẽ lời anh ta nói yêu tớ và hứa sẽ chăm sóc, tốt với tớ cũng chỉ lời nói xuông mà thôi.
Không được, tớ sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu, ngày mai cậu trở về cùng tớ trở về để tớ mắng cho anh ta một trận. Vy tức giận lên tiếng.
Không, đừng,Vy à tớ không muốn gặp anh ta đâu. Nhưng Ngọc à chẳng lẽ lại để yên như vậy sao?? Cho dù vậy nói thế nào anh ta cũng không hề yêu tớ như tớ yêu anh ta vậy, tớ không muốn đau khổ hơn nữa. Tớ mệt quá,Vy à tớ muốn ngủ một chút.Cô mệt mỏi nói.
Haizzzz!! Được rồi cậu nghĩ ngơi đi, ngày mai tớ sẽ gọi thông báo cho ba mẹ của cậu biết.
Ừm, tớ biết rồi. Cô nói xong liền nằm xuống và nhắm mắt ngủ. Nhìn cô như vậy
Vy là bạn cảm thấy đau xót cho cô lại không giúp được gì cho cô, Vy cảm thấy mình thật dô dụng...Thế rồi Vy cũng lại gần ghế salon nằm xuống và canh chừng giấc ngủ cho cô.
Sáng hôm sau, Vy thức dậy sớm đi ra ngoài mua đồ ăn sáng cho cô sẵn tiệm gọi cho ba me của cô đến bệnh viện xong thì đi. Đến khi cô quay lại thì ba mẹ cô đã đến và đang nói chuyện cùng cô.
Con gái à đã xảy ra chuyện gì vậy?? Bà Hồng mẹ cô tức là vợ ông Lưu Thiên Hoàng hỏi
Mẹ à, con...con....Cô ấp úng không nói được
Sao vậy con nói cho ta nghe đi. Lần này là ba cô ông Hoàng tiếp lời mẹ cô
Ngọc không nói được để con nói cho 2 bác nghe. Thật ra tất cả đều do Trần Thiên Quân mà ra cả.
Sao, thằng Quân hả?? Sao lại liên quan đến nó?? Thiệt ra là Trần Thiên Quân, anh ta ***** thế đó 2 bác thấy có tức giận không???
Sao nó lại dám đối xử với con gái chúng ta vậy chứ ông?? Mẹ cô ôm cô vào lòng rồi khóc. Biết sao được người ta là tổng giám đốc mà muốn làm gì mà chẳng được, thật uổng công cho con gái chúng ta yêu nó nhiều như vậy
Không được, tôi phải đến gặp nó để nói chuyện cho ra lẽ mới được Mẹ cô tức giận nói.Phải đó chúng ta phải đi gặp nó nói cho rõ ràng. Ông Hoàng nghe thế liền đồng ý.
Ba mẹ à không cần đâu con không muốn gặp lại anh ta nữa, con đã suy nghĩ rồi con muốn rời khỏi thành phố này đến mỹ để quên đi nỗi đau này.Cô nói. Ba mẹ cô nghe vậy liền ngạc nhiên, mẹ cô nói: con à cứ như vậy mà đi sao??
Vâng, con muốn rời đi để trái tim này của con không đau nữa.Nhưng mà...Mẹ cô muốn nói tiếp thì ba cô thở dài lên tiếng:
Thôi được rồi, con bé đã quyết định như thế thì cứ để con bé đi đi, đi rồi con bé sẽ quên mọi chuyện xảy ra ở đây thôi.
Haizzz....thôi được rồi. Mẹ cô lên tiếng đáp
Con cảm ơn ba mẹ đã hiểu cho con. Cô giọng xót xa trả lời, ba mẹ cô dặn dò cô vài điều rồi rời đi, đến khi ba mẹ đi khỏi cô quay sang Vy nói:
Vy, cậu đi cùng tớ nha. Ừm, đương nhiên tớ sẽ đi cùng cậu, qua đó chúng ta sẽ ở chung với ba mẹ tớ nhé. Vy vui vẻ nói.
Ừm, vậy thì tốt rồi,à mà còn đồ của tớ thì sao?? Cô hỏi
Không sao, cứ để tớ trở về lấy là được cậu yên tâm đi. Vy nói
Ừ, cảm ơn cậu. Cô cười. Không cần phải cảm ơn tớ đâu vì chúng ta là bạn thân mà. Được rồi, cậu nghĩ ngơi đi, tớ về lấy quần áo cho cậu. Cô gật đầu cái rồi nằm nghỉ ngơi. Thấy cô đã nhắm mắt ngủ, Vy xoay người ra phòng, xuống lầu gọi điện cho tài xế chở cô đến nhà của tên đáng ghét đó.
Đến nơi, cô bước xuống xe và bấm chuông thì có cô giúp việc ra mở cửa hỏi: cô tìm ai vậy?? Vy không nói gì đẩy cô giúp việc ra rồi đi thẳng vào nhà.
Vào đến nhà, cô nhìn thấy anh và người bạn của mình là Thế Duy đang ngồi trên ghế salon, nghe thấy tiếng anh liền ngước lên thấy Vy liền chạy nắm tay cô hỏi: Cô, “cô có biết Ngọc nhi đâu không??” Vy không trả lời anh hất tay anh ra đi thẳng lên phòng hai người, anh thấy vậy liền đi theo vào đến nơi thì thấy Vy đang thu dọn đồ của cô xếp vào vali. Anh đi đến kéo tay Vy rồi la lên:
Cô định đưa Ngọc nhi của tôi đi đâu?? Vy cảm thấy chán ghét anh liền nói: Hừ, nhanh buông tay ra. Nói xong rồi đi ra khỏi phòng đi thẳng ra cửa quay đầu liếc anh một cái rồi bước lên xe.
Thế Duy vỗ vai anh: thôi vào trong đi. Anh ừ một cái rồi ỉu xịu bước vào trong nhà
Vy đi đến bệnh viện rồi đón cô xuất viện sau đó đi đến sân bay, khi hai người đang ở sân bay, cô lo lắng hỏi: Vy à, lỡ như anh ta tìm được chúng ta thì sao??
Không sao đâu, chúng ta sẽ đi bằng máy bay riêng của nhà tớ.Ừm.Sau đó hai người đi lại chỗ dàng cho tư nhân.Cô bước lên máy bay cảm thấy buồn ngủ nên cô nằm xuống và suy nghĩ đến anh, anh hãy sống thật tốt, tạm biệt anh người đàn ông tôi đã từng yêu. Từ nay tôi sẽ thay đổi không còn ngốc như ngày xưa nữa...