Editor: Penhi1412 Số chương: 677 chương là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn được tác giả Khúc Nhất Nhất sáng tác. Nó hiện đang được xuất bản. Diễn viên chính là Cố Niệm, Giang Diệc Sâm. Tiểu thuyết chủ y …
Editor: Penhi1412
Số chương: 677 chương
<> là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn được tác giả Khúc Nhất Nhất sáng tác. Nó hiện đang được xuất bản. Diễn viên chính là Cố Niệm, Giang Diệc Sâm. Tiểu thuyết chủ yếu kể về câu chuyện: "Bảo bối, ngoan, gọi chồng!". Nam nhân khi thân mà lên hơi thở nóng rực, Cố Niệm lui ở tận giường, vẻ mặt phòng bị "Anh sẽ không chạm vào em phải không chồng". "Không anh chỉ đang thực hiện quyền lợi làm chồng thôi". "Giang Diệc Sâm, anh không biết xấu hổ!". Có tin đồn rằng Giang thị giới kinh doanh Giang Diệc Sâm cao lãnh, cấm dục, không hợp tình hợp lý. Ngày hôm sau, Cố Niệm ôm cái thắt lưng mỏi nhừ và phun thầm ở trong lòng: "Tin đồn.. không đáng tin".
Hướng dẫn nội dung:
Cố Niệm sửng sốt, gật đầu: "Có".
Cuộc phỏng vấn khẳng định không qua, cũng không muốn cùng Mộ Thiên Kiều có cái gì xuất hiện cùng lúc. Vì vậy, cô ấy dứt khoát từ bỏ.
"Hảo, cuối tuần theo tôi trở về một chuyến, mẹ tôi muốn gặp cô".
Giang Diệc Sâm không ở trong nước mấy ngày, Cố Niệm có thời gian cũng sẽ đến thăm mẹ Giang, miệng cô thật ngọt ngào, mẹ Giang lần đầu thấy cô liền ưa thích, đây cũng là nguyên nhân khiến cho hôn nhân của bọn họ thành công, nhưng mỗi lần đi không sao tránh khỏi sẽ bị hỏi một số vấn đề xấu hổ, hơn nữa Giang Diệc Sâm cũng không có ở đây, một mình cô ứng phó thật sự là có phần tâm hơi mệt.
"Ân, hảo". Cố Niệm lại gật đầu: "Cần tôi chuẩn bị cái gì không?".
"Không cần". Giang Diệc Sâm liếc cô rồi nói: "Nói cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cần tôi dạy lại không?".
Cố Niệm dĩ nhiên biết, anh cùng nữ ngôi sao ngang nhiên ra ngoài nghỉ phép còn bị những tay săn ảnh chụp hình chuyện tình, đương nhiên là không thể nói cho mẹ Giang biết, nhưng ở trước mặt mẹ Giang hai người lại tỏ ra với vẻ ngoài rất tình cảm.
Chỉ có điều Giang Diệc Sâm nói chuyện lại khó nghe đến như vậy, Cố Niệm tự nhiên không thể cho anh mặt mũi, cô bắt đầu giả ngu: "Có cần ở trước mặt mẹ nói cái gì có chủ ý không?".
Đôi mắt của Giang Diệc Sâm thoáng cái liền trở nên thăng trầm, ánh mắt sắc bén mang theo sự thắc mắc và một lúc sau anh đứng lên: "Thứ năm anh sẽ quay lại đón em". Nói xong, anh không liếc mắt một cái liền lên lầu.
* * *
Đại khái nguyên nhân mắc mưa, Cố Niệm trước khi ngủ cảm thấy đầu choáng váng, mờ mịt, đau đến lợi hại, nhưng cô cũng không quản nhiều như vậy, đi xuống tắt đèn ngay tại phong ngủ, Giang Diệc Sâm còn đang ở thư phòng làm việc, thời gian của anh tính chính xác đến từng giây, dường như mỗi ngày phải vội vàng như con quay.
Cố Niệm tỉnh lại lần nữa thời gian đã là nữa đêm ba giờ hơn, dường như cô cảm nhận được cổ họng như có bông nhồi, nó bị đau và khô, mũi cũng bị nghẹt, đầu lại vô cùng đau đớn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì cô đây là bị cảm.
Cố Niệm cảm nhận trong người mình có một trận mồ hôi lạnh, cô sờ cái đầu nóng hầm hập, giãy dụa rời khỏi giường, hộp thuốc được dì Dong thu thập, nó ở trong căn phòng sát vách.
Cố Niệm đại não mơ mơ màng màng, nàng cũng không dám bật đèn, sợ ầm ĩ đến Giang Diệc Sâm, anh ngủ rất tỉnh, hơi chút tiếng động sẽ tỉnh lại, Cố Niệm đi đến gian phòng đầu tiên trên cầu thang, đẩy cửa ra còn không có bật đèn, chợt nghe thấy tiếng quát chói tai: "Ai đó?".
Lập tức đèn trong phòng sáng lên, Giang Diệp Sâm từ từ ngồi xuống giường, có hơi chút đề phòng nhìn cửa, thì nhìn thấy là Cố Niệm đến, ánh mắt thoáng thả lỏng trở nên khó hiểu.
Cố Niệm không nghĩ tới chính mình mơ mơ màng màng đi tới ngồi một bên, nàng ách vội vàng lên tiếng giải thích: "Tôi bị cảm, đến tìm thuốc".
Cô đau đầu kịch liệt, nhưng ý chí vẫn còn rất rõ ràng biết chính mình sờ lầm chỗ ngồi, cuống quýt nói: "Thực xin lỗi, tôi đi nhầm chỗ, anh ngủ đi, không có việc gì". Cô đóng cửa xong, vội vã rời đi.
Giang Diệc Sâm nghe giọng nói của cô khàn khàn, hàng lông mày có chút nhăn lại, anh từ trên giường đứng dậy nhìn thấy đèn trong phòng sáng, đi qua liền nhìn thấy Cố Niệm ở nơi nào đó tìm thuốc.
Cố Niệm mặc áo ngủ phong phanh, mái tóc đen dài xõa ra, cô tìm buổi lâu vẫn không tìm thấy thuốc, vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy bóng dáng của người chồng, lại càng hoảng sợ.
Khoảng cách gần, Giang Diệc Sâm nhìn thấy sắc mặt cô ửng hồng, cả người tựa hồ như nằm trong trạng thái sốt cao, anh cũng không nói nhiều: "Thay quần áo đi bệnh viện".
Vừa nghe đến hai chữ bệnh viện, thần kinh Cố Niệm ngay lập tức mẫn cảm kháng cự lại đứng dậy, cơ thể cô theo bản năng lùi về phía sau, cố chấp nói: "Tôi uống thuốc, không đi bệnh viện".
Vẻ mặt Giang Diệp Sâm nhất thời ngưng đọng.
Cố Niệm đau đầu muốn vỡ ra, nhưng cô tuyệt đối không đi bệnh viện, cô lầu bầu nói: "Uống thuốc được rồi, thật sự".
Giang Diệp Sâm trực tiếp đưa tay sờ trán của cô, ngữ khí không thể coi thường nói: "Nóng như thế mà cô không đi bệnh viện, cô nghĩ muốn thành tiên?".
Lòng bàn tay lạnh của người chồng, thân hình Cố Niệm nhất thời cứng đờ.