Chương 1

Cố An Nhiên là một cô bé ngây thơ có một tâm hồn trong trắng, cô là một người ít nói và ít tiếp xúc với người lạ.

Hiện tại cô đang sống cùng với người dì của mình vì chuyện gia đình không suôn sẻ, tuy được người dì cung cấp cho đi học nhưng người dì đối xử rất tệ bạc với cô.

Hằng ngày cô phải làm tất cả công việc trong nhà rồi ra ngoài làm thêm kiếm tiền về cho người dì.

Trong nhà có bốn người, chồng của dì và dì cô, Cố An Nhiên và Tạ Tiểu Yến người con gái duy nhất của người dì.

Phải nói Tạ Tiểu Yến rất xinh đẹp, nhưng lòng dạ rất nham hiểm. Em ấy nhỏ hơn cô hai tuổi nhưng tính tình không như cô nghĩ.

Thường ngày Tạ Tiểu Yến đều bày những việc cực nhọc cho cô làm hoặc hãm hại cô để bị mắng.

Cố An Nhiên và Tạ Tiểu Yến cùng học một trường, chung một lớp.

Trong lớp Cố An Nhiên là học sinh có thành tích rất xuất săc, ngược lại Tạ Tiểu Yến rất lười học nhưng đổi lại được các bạn nam trong trường để ý rất nhiều.

Một ngày vào buổi ra chơi, Cố An Nhiên đang ngồi đọc sách thì đám bạn của Tạ Tiểu Yến đến gây chuyện. Một trong số đám đó giật lấy quyển sách cô đang cầm trên tay. Cố An Nhiên nhìn bọn nó rồi bảo.

"Làm gì vậy?"

Đứa cầm quyển sách cười nhếch rồi vứt quyển sách xuống sàn.

"Mày là Cố An Nhiên đấy à?""Thì sao?"

Một đứa trong đám đó bước lên, không ai khác chính là Tạ Tiểu Yến.

Tạ Tiểu Yến đứng trước mặt cô, duỗi tay chạm vào mặt cô.

"Mặt đẹp quá nhỉ?"

Cố An Nhiên không hiểu chuyện gì đang diễn ra, đẩy tay Tạ Tiểu Yến sang chỗ khác. Đứng dậy cúi xuống nhặt quyển sách, Tạ Tiểu Yến thấy vậy bước tới đạp lên tay Cố An Nhiên.

Mặc dù đau nhưng cô không mở miệng dù chỉ một tiếng.

Tạ Tiểu Yến đạp mạnh hơn khiến cô phải la lên.

"Tạ Tiểu Yên, dừng lại đi! Đau quá!"

Cuối cùng Cố An Nhiên cũng phải xin Tạ Tiểu Yên dừng lại, Tạ Tiểu Yến cười hả hê giẫm đạp lên bàn tay của cô.

Bỗng có một người chạy vào can ngăn, giúp Cố An Nhiên.

"Này, các cậu hơi quá rồi đấy! Tại sao lại giẫm chân lên tay Cố An Nhiên?"

Tạ Tiểu Yến bỏ chân ra rồi quay mặt chỗ khác, Cố An Nhiên cầm quyển sách lên rồi ngồi lại bàn.

Người giúp Cố An Nhiên là Hàn Trạc đảm nhiệm công việc lớp trưởng của lớp cũng là người được nhiều cô gái theo đuổi bởi vẻ bề ngoài ưa nhìn, học hành thì khỏi phải chê, lại còn sống tình cảm và ấm áp.

Sau khi Hàn Trạc can ngăn sự việc, Tạ Tiểu Yến tức giận bỏ đi. Cố An Nhiên im lặng không đáp trả một câu cảm ơn với Hàn Trạc.

Nhìn vẻ mặt của cô Hàn Trạc về chổ ngồi của mình, không phải vì rảnh hay gì mà Hàn Trạc giúp đỡ cô. Mà bởi vì, Hàn Trạc có tình cảm với cô.

Cố An Nhiên vừa học giỏi lại còn sở hữu vẻ đẹp ưa nhìn, nên Hàn Trạc có tình cảm với cô thì không có gì là ngạc nhiên.

Sau khi tan học, Cố An Nhiên đi về nhà cùng với Tạ Tiểu Yến.

Vừa về đến nhà, Tạ Tiểu Yến vứt cặp lung tung chạy vồ đến ôm mẹ. Khóc lóc kể lại câu chuyện trên trường, nhưng người bị hại lại là em ấy, Cố An Nhiên định giải thích nhưng bị người dì chặn họng.

"Mày đã sống nhờ vả vào nhà tao rồi, còn muốn hại con tao à? Đúng là cái thứ không có ba mẹ dạy dỗ mà!"

Cố An Nhiên tỏ ra mạnh mẽ kiềm nước mắt vào trong rồi đi lên phòng, cô cất cặp rồi lấy cuốn nhật ký. Viết lại mọi chuyện của ngày hôm nay.

Viết được một lúc cô ngủ quên trên bàn hồi nào không hay, Tạ Tiểu Yến lại bắt đầu giở trò. Tạ Tiểu Yến bước vào phòng thấy cô đang ngủ trên bàn cùng với quyển nhật ký. Em ấy với tay lấy quyển nhật ký, định mở ra đọc thì Cố An Nhiên tỉnh giấc.

"Sao em lấy quyển nhật ký của chị? Trả đây!"

Tạ Tiểu Yến cứng đầu không chịu trả, Cố An Nhiên tức giận lỡ tát vào mặt của Tạ Tiểu Yến.

"Chát.."

Âm thanh nghe chói tai, Tạ Tiểu Yến trừng mắt nhìn cô.

"Mày dám tát tao à?"

Tạ Tiểu Yến khóc lóc, la làng lên để gây sự chú ý của người dì cô.

Bà ta chạy lên phòng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra với con gái mình, bà ta nhìn cô và con gái mình hỏi:

"Chuyện gì vậy con gái yêu, sao mặt con đỏ chót thế này?"

Tạ Tiểu Yến một tay ôm mặt, tay còn lại chỉ về phía cô.

"Là chị ta đó mẹ, chị ta.. tát vào mặt con!"

Người dì nghe xong vô cùng tức giận nhìn về phía cô, giơ tay tát vào mặt cô một cái thật mạnh.

Tạ Tiểu Yến nhìn cô rồi cười trong sự sung sướиɠ, người dì tức giận dắt Tạ Tiểu Yến ra khỏi phòng.

Cố An Nhiên ngã quỵ xuống sàn, ôm mặt khóc nức nở.

Sau chuyện đó, Cố An Nhiên không xuống dưới ăn tối nhưng trong phòng cũng có thể nghe mọi người đang nói chuyện gì. Bỗng nghe ở dưới có tiếng đập phá, cô cũng nghe được giọng của mấy người đàn ông lạ nào đó đang đòi tiền của người dì.

Cô hé cửa ló đầu ra xem tình hình bên ngoài ra sao, nhưng vô tình bị đám người lạ đó nhìn thấy. Cô đóng cửa lại rồi trốn lên giường.

Vài phút sau không còn tiếng ở bên ngoài nữa, cô yên tâm mở cửa đi ra ngoài xem mọi chuyện như thế nào.

Cả ba người đều ngồi gục dưới sàn, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người dì ngước mặt lên thấy cô thì đi đến, nắm lấy tay cô.

"Cố An Nhiên, chỉ có con mới giúp được dì thôi!"

Cố An Nhiên ngơ ngác nhìn người dì đang khóc lóc cầm tay van xin mình.

"Dì à, dì sao vậy? Có chuyện gì nghiêm trọng sao?"

Bà ấy kể mọi chuyện cho cô nghe rồi van xin cô cứu.

"Không! Tại sao lại là con mà không phải Tạ Tiểu Yến ạ?"

Cố An Nhiên không nghe lời nên bà ta đã tức giận tát vào mặt cô rồi bảo.

"Mày phải nghe lời tao cưới Tần Thiếu Gia!"

Cô phản đối nhưng không được, vì trước giờ cô toàn sống nhờ vả vào nhà dì nên bây giờ phải trả ơn bằng cách gả cho Tần Thiếu là một thiếu gia nhà tài phiệt, rất có tầm ảnh hưởng. Nghe đồn Tần Thiếu là một người thực vật và rất xấu xí nhưng trong tay lại nắm giữ cả khối tài sản và công ty cổ phần lớn của ba anh để lại.

Cô chưa từng nghe hay ai nhắc đến Tần Thiếu, nhưng nghe người dì và Tạ Tiểu Yến nói cô có chút chạnh lòng với anh ta.

Cố An Nhiên dọn dẹp căn nhà rồi xuống bếp kiếm gì đó bỏ bụng, nhưng trong bếp chỉ còn ít cơm nguội và sót lại ít đồ ăn thừa.

Cố An Nhiên lấy bát ra đành ăn đỡ rồi lên phòng bấm điện thoại.

Cô tra cứu, tìm hiểu xem Tần Thiếu là ai mà lại phải gả cô cho anh ta?

Sau một hồi tra cứu, cô biết được Tần Thiếu là con trai lớn của ông xxx rất có tiếng và có quyền lực. Nhưng không may anh lại là người thực vật khiến cho bao cô gái của các ông công ty cổ đông khác không dám gả cho anh.

Cố An Nhiên nằm suy nghĩ một hồi rồi bật khóc, sao cuộc sống của cô lại bấp bênh đến vậy?