Tuy lúc đối diện với Khương Sắt, anh ta là một fanboy sùng bái cuồng nhiệt, nhưng khi thật sự gặp được người rồi, anh ta vẫn không nhịn được mà cẩn trọng hơn.
Huống hồ bây giờ là Nhϊếp Tư Cảnh với tinh thần không ổn định.
Nhϊếp Phi giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó, ngoan ngoãn dè dặt đứng qua một bên.
Khương Sắt nhìn thấy Nhϊếp Tư Cảnh đi vào thì thầm than không ổn, lại cảm thấy hơi thở không ổn định trên người anh khiến cô càng lo lắng.
Cô đã rất lâu rồi không cảm nhận được hơi thở tàn bạo như vậy từ trên người của Nhϊếp Tư Cảnh…
Mặc kệ những thứ khác, bây giờ Khương Sắt lo nhất là Nhϊếp Tư Cảnh.
Cô bước lên kéo Nhϊếp Tư Cảnh rời đi: “Chúng ta đi trước.” Cô chào hỏi một tiếng với Nhϊếp Hồng.
Nhϊếp Hồng chỉ mong Khương Sắt kéo quả bom hẹn giờ như Nhϊếp Tư Cảnh đi, lập tức gật đầu.
Nhϊếp Tư Cảnh không thích bị người khác đυ.ng chạm, nhưng chắc chắn sẽ không từ chối Khương Sắt.
Tuy bây giờ trong lòng đang vô cùng u ám và gắt gỏng, nhưng vì không làm tổn thương Khương Sắt, Nhϊếp Tư Cảnh vẫn thỏa hiệp đi theo Khương Sắt.
Khương Sắt dẫn Nhϊếp Tư Cảnh đi ra ngoài hành lang, ở đây không có ai qua lại. Khương Sắt nhìn xung quanh, sau đó đè Nhϊếp Tư Cảnh lên tường.
Cô thấp hơn Nhϊếp Tư Cảnh hơn một cái đầu, bây giờ chỉ có thể ngước nhìn anh một cách khó khăn.
Nhϊếp Tư Cảnh không nói chuyện, ánh mắt u ám , giống như đang nổi lên cuồng phong bão táp.
Nhưng hễ có người đi ngang thì sẽ có thể cảm nhận được rõ ràng sát ý tràn ngập của người đàn ông.
“Xin lỗi, em…” Đầu tiên Khương Sắt muốn xin lỗi, dù sao thì cô cũng sai trước.
Nhưng mới nói được phân nửa, người đàn ông đột nhiên cúi đầu, hôn cô.
“…” Khương Sắt không nói chuyện, chấp nhận nụ hôn có chút hận ý vì sự tàn bạo trong người người đàn ông.
Qua một lúc, Nhϊếp Tư Cảnh mới dịu lại, ngẩng đầu lên.
“Ở đây đợi anh một chút, hửm?” Anh dùng lòng bàn tay vuốt ve gương mặt của Khương Sắt, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng ngữ điệu khó hiểu.
Khương Sắt biết bây giờ tốt nhất là nên thuận theo anh, ngoan ngoãn gật đầu, “Sớm quay về.” Cực kỳ giống với một người vợ chờ chồng quay về.
Nhϊếp Tư Cảnh vui vẻ khi thấy hành động của cô, cưng chiều gật đầu, “Được.”
Nói xong, anh quay người đi vào trong một lần nữa.
Trong quán bar, người đàn ông say rượu kia đã bị dẫn đến phòng bao, lúc Nhϊếp Tư Cảnh vào, ngoại trừ con ma men nằm dưới đất thì còn có Nhϊếp Hồng và Nhϊếp Phi.
“Gia chủ.”
Hai người chào Nhϊếp Tư Cảnh.
Quy tắc của nhà họ Nhϊếp rất nghiêm khắc, cho dù là vai vế có lớn đi nữa, lúc nhìn thấy gia chủ thì vẫn phải tuân theo gia quy.
Đôi mắt Nhϊếp Tư Cảnh âm u, nhìn người đàn ông đang nằm dưới đất giống như đang nhìn một người chết vậy.
“Để anh ta tỉnh dậy.”
“Vâng.” Nhϊếp Hồng cung kính trả lời, lập tức có hai người bước vào phòng bao từ bên ngoài. Bọn họ không biết đã cho người đàn ông say rượu kia uống gì.
Người đàn ông đó nằm dưới đất không ngừng co giật, nhúc nhích, nói một cách khó khăn.
“A…đau…đau chết tôi rồi!!!”
Làm xong chuyện này, hai người kia cung kính lui qua một bên.
Nhϊếp Hồng không biến sắc, khẽ cười nói với Nhϊếp Tư Cảnh: “Gia chủ, đây là thuốc mới được nghiên cứu, hiệu quả còn tốt hơn gấp mấy lần so với trước đây.”
Nhϊếp Tư Cảnh không nói chuyện, dựa người vào trong ghế sô pha, ánh đèn u tối đã che hết nửa gương mặt của anh, đôi mắt màu lam thẳm ánh lên tia sáng lạnh lẽo khϊếp người, khiến người ta sởn tóc gáy.
Qua một lúc, người đàn ông nằm dưới đất đột nhiên ngừng co giật, từ từ tỉnh lại.
“Quản lý Hồng…sao ông lại ở…” Người đó còn có chút kinh ngạc, kết quả vừa quay đầu, lại phát hiện trong phòng, ngoại trừ anh ta và một người ở trong tối nhìn không rõ hình dạng ra, còn lại, đều là người nhà họ Nhϊếp.
Ban đầu người đàn ông hoang mang, sau đó thì hoảng hốt.
“Quản lý Hồng, đã xảy ra chuyện gì…” Tiếng nói của anh ta từ từ nhỏ dần, từ từ nhớ lại chuyện đã xảy ra khi mình say rượu.