Sau khi tiễn cha nó lên xe, nó vào trong sắp xếp đồ đạt chuẩn bị đi làm, thì thấy gương mặt không mấy ưa của bà dì ghẻ.
Mặt bà cau có ra mặt nhìn nó nói: " Cha mày đi rồi để tao xem mày tác quái được bao lâu"
Vì cha nó đã không có ở nhà, nên nó cũng chẳng cần phải cam chịu nhịn nhục bà ta nữa, nên liền nói lại: " Sao con dám làm gì được , nhưng muốn ứa hϊếp thì không dễ đâu"
Mẹ kế đưa ánh mắt chán ghét nhìn nó: " Tao còn lạ gì bọn ăn mài như mày, có cha mày ở đây thì ra vẻ ngoan hiền, không có thì bản tính trổi dậy"
Nó cười và khẳng khái đáp lời : " Nếu dì nói vậy thì con gái phải học hỏi dì nhiều rồi, con sao sánh bằng dì, con là một đứa ăn mài ai nhìn vào cũng thấy, còn dì là một cao thủ, cách hành khuất của dì thật là cao tay, vừa không để người khác thấy vừa cho người khác thấy được uy quyền của mình, dì tài thật đó, có thể chỉ cho con được không?"
Bà dì ghẻ tức đỏ mặt đưa tay chỉ về mặt nó nói: " Mày! con khốn kia mày dám nói tao là ăn mày à, mày...... mày......."
Bà ta tức giận đi lại định đánh nó thì bị nó chụp tay lại, đưa đôi mắt sắt lạnh nhìn bà ta : " Muốn đánh tôi? Dì nghĩ Dì làm được sao? chẳng qua là có cha tôi, tôi không tiện đôi co với Dì thôi, đừng tưởng tôi dễ bị ức hϊếp, cả mười người như Dì tôi còn đánh nổi chứ huống chi một người, Dì đừng quên tôi đã lăn lộn kiếm ăn từ rất sớm, hạng người nào mà tôi chưa gặp qua, muốn ăn hϊếp thì phải lựa người chứ bà Dì"
Nó hất tay bà ta ra rồi đi lên phòng, còn bà ta thì tức đỏ mặt nhìn theo hướng nó.
Thay đồ xong nó mang chiếc xe đạp điện chạy đến công ty, hôm nay là ngày đầu tiên nó đi làm, vừa đến cửa công ty nó chạy xe vào tìm chổ đậu, lúc đó có một tên không biết từ đâu lao ra, nó thắng không kịp đâm thẳng vào người đó. Hắn té xuống làm hồ sơ văng tứ tung, nó cũng bị té, xe cũng ngã đè lên chân của nó.
Nó cố đẩy chiếc xe ra, còn tên kia thì đứng dậy mắng nó một trận:
" Cô chạy xe kiểu gì vậy hả? cô không có mắt nhìn đường à? lần sau ra đường nhớ chà con mắt cho kỹ rồi hả đi nhé chưa, đừng có làm liên lụy đến người khác"
Nó tức tối, rõ ràng là anh ta đi không nhìn đường, tự nhiên lao ra nên nó đâu thể tránh kịp, bây giờ mắng nó nữa, vậy là có bao nhiêu bực bộc nó đều xã ra hết:
" Nè! anh mắng ai thế hả? rõ ràng là anh đi không cẩn thận , đâm ra đầu xe của tôi giờ còn đổi thừa cho tôi nữa hả? anh mới là người xớn xác đó, hai con mắt của anh dùng để làm gì mà không nhìn đường hả? hại tôi bị té, còn bị xe đè nữa bây giờ còn lớn tiếng mắng người nữa à? anh là người có học không vậy? ăn mặc như tri thức mà hành xử như mấy tên vô văn hóa bên đường vậy, tôi thật tiếc cho công nào dám nhận anh vào làm, tri thức gì chớ? là tên du côn vô văn hóa thì có"
Tên kia tức điên lên gống cổ cải lại: " Là cô tông xe vào tôi, làm hồ sơ của tôi lộn xộn vậy mà còn dám mắn lại tôi, tôi thấy cô mới là người ngang ngược không nói lý lẽ thì có"
Vậy là cả hai cải qua cải lại một hồi nó mới chợt nhớ là nó còn phải vào công ty làm việc nên tạm thời nó không đôi co với tên đó nữa, nhưng mà trước khi đi nó còn đạp mạnh vào chân hắn mới chịu rời đi.
Tên kia ôm chân chửi với lại, còn nó thì cười thích thú chạy đi.
Vào công ty nó đi lại gặp sếp, nó được phân vào vị trí maketing, thư ký Hoàng kêu nó đến bộ phận Makerting gặp Trưởng phòng Du để nhận việc.
Nó vui vẻ đến bộ phận Makerting, nó lịch sự gõ cửa phòng Trưởng phòng Du, sau đó mở cửa bước vào.
Khi mở cửa vào nó đi lại bàn làm việc của Trường phòng Du nở nụ cười tươi chào hỏi " Chào Trưởng phòng" chữ " Du" còn chưa kịp nói thì nó liền đứng hình, vì nó thấy hình bóng quen thuộc đang đứng ở trước mắt, Trưởng phòng Du thấy nó liền nở nụ cười thích thú, Thì ra Trưởng phòng của nó lại chính là người mà nó tông xe lúc nảy.
Nó biết chắc thế nào cũng sẽ bị anh ta cho ăn hành nên vẫn cố tỏ ra vẻ bình thường nhất để chào anh ta.
Anh ta đắc ý nhìn nó một lượt rồi lướt xem hồ sơ của nó , nhìn cái tên trên hồ sơ anh ta không kiềm được mà đọc lên:
" Trần Khánh Linh? trái đất tròn thật đó"
Nó cố bày ra bộ dạng vui vẻ đáp lời anh ta " Hì hì dạ Không ngờ chúng ta có duyên thật"
Anh ta nhướng mài nhìn nó nói : " Thật không ngờ chúng ta lại làm việc cùng nhau, cô nghỉ tôi nên để cô làm ở vị trí nào bây giờ?"
Nó đành đánh liều nói :
" Dạ tôi chưa có kinh nghiệm nhiều, năng lực cũng hạn chế, nhưng sở trường của tôi là mảng tiếp thị ạ , Trưởng phòng thấy phù hợp ở vị trí nào thì sắp xếp tôi vào vị trí đó là được rồi ạ"
Anh ta ngã người ra ghế, sau đó lạnh giọng nói:
" Tất cả các vị trí đều có người hết rồi, thôi vầy đi, cô có hai tháng thực tập nếu thấy cô làm tốt thì hai tháng sau cô sẽ được ngồi vào vị trí chuyên ngành của mình , được không?"
Nó dù biết bị ép nhưng hiện tại nó cần công việc này để xoay sở tiền sinh hoạt nên cố gắng nhịn nhục anh ta, nó liền vui vẻ nhận lời : " Vâng"
Anh ta cười đắc ý rồi bảo nói ra ngoài: " Nếu không còn gì nữa thì cô có thể ra ngoài rồi"
Nó biết nó là người mới nên cũng không thể đối đầu với sếp được, nên ngoan ngoãn gật đầu rồi bước ra ngoài : " Dạ"
Nó mở cửa bước ra, mà lòng thầm nguyền rủa hắn :
" Gì chứ, thử việc? Không phải mình đã được nhận vào làm chính thức rồi à? tôi thấy anh là đang cố ý lấy công trả thù riêng thì có. Mà kệ đi hai tháng thôi mà, dù sao cũng có việc làm đỡ hơn phải đi bán hàng"
Vậy là nó bắt tay vào công việc mới vào nên nó bị bắt đi làm chân say vặt của phòng, hết đi mua cà phê, thì lại đi mua đồ ăn trưa, photo tài liệu, in tài liệu vào các việc linh tinh khác.
Còn tên Trưởng phòng cũng nhân lúc này đài đọa nó, bắt nó mang hồ sơ từ tầng một lên tầng mười, mà không được đi thang máy, nhờ nó photo thì bắt bẻ này kia rồi kêu nó đi photo lại, còn khiêm luôn việc mua thức ăn, nước uống cho hắn nữa. Hắn tận dụng triệt để thời gian rãnh của nó, ngay cả khi tan ca hắn vẫn còn bắt nó ở lại đánh tài liệu, sắp xếp văn kiện cho đến tận tối mới được về.
Suốt cả một tuần, ngày nào nó cũng phải làm việc tới tối, về đến nhà lại phải đối mặt với bà Dì ghẻ, càng làm cho nó mệt mõi thêm hơn.
Nguyên một tuần, làm việc ở công ty thì bị Trưởng phòng đài, về nhà thì gây gỗ với bà Dì ghẻ làm tinh thần nó rất khủng hoảng.
Cha nó dù ở nước ngoài nhưng ngày nào cũng gọi về nói chuyện với nó, có những lúc nó quá mệt mõi, đang nói chuyện với cha nó thì nó lăng ra ngủ luôn.
Đến Giờ cơm trưa tên Trưởng Phòng còn bắt nó phải hoàn thành xong tập tài liệu rồi mới được đi ăn trưa.
====
Còn ở phía Cha mẹ Hoàng, thì hai ông bà đang rất nôn nóng vì đến tận bây giờ anh vẫn chưa chịu đưa nó về nhà dùng cơm, hai ông bà sợ tình cảm của hai đứa không thân thiết nên Mẹ anh đã gọi điện thoại bắt anh nhất định phải đưa nó về nhà ăn cơm cho bằng được.
Vì cha mẹ anh cứ thúc ép mãi, anh cũng mệt mõi nên đành nhận lời hai ông bà, sẽ đưa nó về dùng cơm, làm hai ông bà rất vui mừng.
Đến giờ cơm trưa, anh tranh thủ gọi điện thoại cho nó, nó thì đang bận thu xếp tài liệu, thấy số lạ, cứ tưởng là của người trong công ty gọi thúc ép, nên nó liền bắt máy nghe.
" Alo! ai vậy?"
Giọng anh trầm ấm nói : " Em rãnh không? đi ăn trưa được chứ?"
Nó không biết là ai nên hỏi lại: " Xin lỗi! anh là ai vậy?"
Anh lạnh giọng nói : " Hoàng Khánh Phong"
Nó chợt nhận ra giọng anh nên liền nói : " À, tôi đang rất bận hay để bữa khác đi nha"
Anh không kiên nhẫn đáp : " Tôi có chuyện muốn nói, không mất nhiều thời gian của em đâu"
Nó suy nghỉ một chút rồi cũng gật đầu: " Vậy cũng được, anh chọn chổ đi"
Anh hơi mỉn cười nói tiếp: " Em đang bận mà kêu tôi chọn chổ sao?"
Nó liền vỗ vỗ trán : " Tôi quên mất, anh thấy đó, tôi bận đến sắp không nhớ gì rồi, vậy hẹn anh mười lăm phút nữa anh đến quán Moon ở công ty Thiên Phú nha"
Nghe nó nói địa chỉ mà anh có chút ngạc nhiên, nên hỏi lại nó :
" Em làm việc ở đó à?"
" Đúng vậy, vậy nha mười lăm phút sau gặp, tôi tắt máy à"
Nó tắt máy rồi nhanh chóng xử lý cho xong tập hồ sơ để còn kịp đem đến cuộc hội nghị vào đầu giờ.
Anh ngồi tựa lưng vào ghế, sau đó bất giác cười, nếu nó làm việc ở công ty Thiên Phú vậy không phải nó là nhân viên của anh hay sao, nên anh liền kêu thư ký Hoàng vào hỏi :
" Anh Hoàng! công ty mình có nhân viên nào tên Trần Khánh Linh không?"
Thư ký Hoàng lấy cái Ipad ra lướt vài cái rồi nói :
" Trần Khánh Linh? có một cô bé tên Trần Khánh Linh mới vào công ty làm được một tuần , mà có việc gì sao?"
Anh chỉ lạnh giọng hỏi tiếp: " Cô ấy làm bên bộ phận nào"
Thư ký Hoàng nhìn thông tin trên Ipap rồi chậm rãi đọc : " Ở bộ phân Makerting, mà cũng tội lắm, không biết cô bé đó đυ.ng chạm gì với thằng Du mà nó đày con bé quá trời"
Anh cau mài hỏi : " Đày?"
Thư ký Hoàng gật đầu nói tiếp : " Ừ, mày còn lạ gì tính của thằng Du nữa, nó mà ghét ai là người đó khỏi sống với nó"
Anh không nói gì thêm chỉ lạnh giọng căn dặn: " Một lát nữa kêu Trưởng phòng Du vào gặp tôi"
Thư Ký Hoàng gật đầu nhận lệnh : " Dạ"