Chương 4

Sau đó anh kêu thư ký Hoàng ra ngoài, gương mặt anh bắt đầu thay đổi , sự lạnh lẽo dần dần ngự trị trên gương mặt anh tuấn của anh, Anh bước ra khỏi phòng đi ra quán Moon.

Vào quán anh định đi lại chỗ quen thuộc hay ngồi của mình thì thấy nó đứng ngoắc anh :

" Hoàng Khánh Phong, tôi ở đây này"

Anh đi lại ngồi đối diện nó, nó thì đã kêu thức ăn rồi đang ngồi ăn , sẵn tiện nó cũng gọi cho anh một phần luôn, nên anh vừa ngồi xuống là nó đẩy phần ăn về phía anh và nhắc: " Anh ăn đi, ăn nhanh lên, tôi còn cả đóng việc phải làm nữa"

Nhìn nó ăn ngốn nghiến anh thấy mà xót, anh cũng không nói gì gấp một ít cho vào miệng và hỏi :

" Em làm việc ở đây à?"

Nó vừa ăn vừa trả lời : " Ùm tôi mới vào làm có một tuần thôi"

Anh lạnh giọng hỏi : " Em làm ở bộ phận nào mà công việc nhiều vậy?"

Nó liền được dịp than thở : " Tôi làm bên Makerting, vốn dĩ cũng không quá nhiều việc đâu, nhưng tại do tôi xui đυ.ng trúng cái tên Trưởng phòng thúi tha kia, nên hắn ta ghi hận, lấy công báo thù tư, bắt tôi làm thêm cả khối việc nữa, nên mới ra như vầy nè"

Anh có chút ngạc nhiên hỏi : " Em tông cậu ta?"

Nhắc đến nó liền tức giận, đập bàn nói :

" Vốn cũng không phải lỗi của tôi, là anh ta đi không nhìn đường, tự nhiên xông ra, làm tôi thắng không kịp, nên mới đυ.ng trúng anh ta, không những vậy tôi còn bị xe ngã đè lên chân, vậy mà anh ta còn mắng tôi nữa, tôi giận quá đạp anh ta một cái rồi bỏ chạy, ai dè đâu khi đến công ty, thì phát hiện anh ta là cấp trên của mình. thế là bị anh ta cho ăn hành đã luôn"

Anh dường như biết được mọi chuyện, nên cũng không nói thêm gì nữa, vừa ăn cơm vừa chậm rãi hỏi :

" Chiều này em có rãnh không?"

Nó suy nghỉ một lúc rồi đáp : " Chiều nay hả? tôi cũng không biết nữa, nếu tên kia không bắt tôi làm thêm thì tôi không bận gì hết, nhưng mà chắc tôi không có thời gian đâu một tuần nay ngày nào anh ta cũng bắt tôi làm cả đóng việc đến bảy - tám giờ tối mới được về"

Anh chỉ cười nhẹ rồi nói : " Chiều nay em sẽ rãnh, tan ca em cứ ở công ty đi , tôi sẽ đến đón em"

Nó nghe nói anh sẽ đón nó thì nó có chút ngạc nhiên :

" Đón tôi? anh định đưa tôi đi đâu à? "

Anh gật đầu, nó liền nói tiếp : " Nhưng nếu tôi không đi được thì sao?"

Anh chỉ cười và nói " Tin tôi đi, tan ca ở đây đợi tôi"

Nó thấy anh tự tin như vậy cũng không muốn đôi co với anh nên chỉ đành nhận lời : " Tôi biết rồi"

Anh thấy nó mới ăn được một ít nên nhắc nó : " Em mau ăn đi"

Ăn xong nó phải vào làm việc tiếp, còn anh thì về phòng làm việc giải quyết một sấp dự án mới của công ty và hợp đồng.

Theo lệnh của anh thư ký Hoàng đến kêu TRưởng phòng Du đến gặp anh, nghe có tiếng gỗ cửa anh vừa ký giấy vừa nói: " Mời vào"

Trưởng phòng Du đi lại phía anh cung kính chào: " Tổng Giám Đốc , anh tìm tôi có việc gì sao?"

Anh để bút xuống, nhìn thẳng vào mặt Trưởng phòng Du nói : " Nghe nói dạo gần đây anh rất rãnh?"

Trưởng phòng Du cười nói : " Bên tôi làm gì có thời gian rãnh chứ? cậu không thấy tôi nhận cả đóng dự án mới sao?"

Anh lạnh giọng nói :



" Những bảng nội dung, kế hoạch của anh đưa lên có rất nhiều lỗi, ý tưởng lôi thôi, nội dung nhàm chán, phương pháp không khả thi, tôi thấy dạo gần đây năng lực của anh bị giảm sút nhiều thế?"

Nghe những lời nhận xét của anh mà tên Trưởng phòng thầm nguyền rửa nó, Trần Khánh Linh, con nhóc này đã bảo phải làm cho tốt vào vậy mà nó dám chơi mình, lần này về cô chết chắc với tôi. Sau một tràn mắng thầm trong bụng Trưởng phòng Du liền thay đổi một trăm tám mươi độ, quay sang tươi cười nói:

" Ủa vậy hả? chắc dạo này anh bận rộn nhiều thứ quá, nên có chút sai xót, bảng nào chưa được cần chỉnh sửa lại thì cậu cứ đưa cho anh, anh về sẽ khắc phục ngay"

Anh rời mắt khỏi màn hình máy tính, sau đó lạnh giọng nhìn anh ta và nói :

" Lỗi chính tả"

Trưởng phòng Du như bị một tảng đá ném thẳng vào đầu, anh ta bắt đầu hoang mang, lo sợ thầm nghĩ : thôi rồi, xong rồi, cậu ta chắc chắn đã đoán ra được rồi, sao lúc đọc mấy bảng dự án đó mình lại không xem kỹ chứ, lần này tiu là cái chắc luôn rồi.

Trưởng phòng Du tìm mọi lý do để biện minh nhưng anh ta đã quên mất một điều rất quan trọng, rằng anh là ai chứ? một Hoàng Khánh Phong đỉnh đỉnh thông minh lẽ nào không phân biệt được, hắn cứ lãi nhãi giải thích bên tai, anh nghe mà nhức cả đầu liền lạnh giọng nói :

" Du Thiên Ân! anh nói đủ chưa? anh là người thế nào tôi còn không rõ sao? một thủ khoa đứng nhất lớp, lại phạm những lỗi không thể chấp nhận được này à? Nếu muốn sống thì thành thật đi"

Hắn đứng hình luôn, miệng ấp úng nói không nên lời, sau một hồi bình tĩnh lại thì hắn cũng ngại ngùng nói ra sự thật:

" Ư ờ thì, thì anh, ùm dự án đó anh phân cho cấp dưới của anh làm, ai ngờ lại bị sai xót, anh xin lỗi, để anh chỉnh lại rồi sẽ gửi lại cho cậu"

Thấy anh ta chịu nói sự thật anh liền lật ngược lại tình thế:

" Bảng kế hoạch rất tốt, tôi muốn gặp mặt chủ nhân của nó"

Nghe anh nói mà TRường Phòng Du há hóc miệng, mặt anh ta đơ ra, sau đó hắn liền nhận thức được, nảy giờ là anh cố ý gài bẫy cậu ta, anh thừa biết kế hoạch này không phải của anh ta nên cố ý nói có sự cố để anh ta lúng túng, chủ đích là muốn anh ta bị mất mặt.

Dù biết là bị anh gài, nhưng hắn cũng không dám nói gì, chỉ nhỏ giọng hỏi anh:

" Cậu tìm cô bé có việc gì không?"

Anh giọng vẫn đều đều nói tiếp : " Tôi nghe nói bản dự ánh này của một cô nhóc mới vào làm?"

Trưởng phòng Du cũng thành thật đáp : " Ừ, con bé vào làm được một tuần rồi"

Anh không hỏi gì thêm , sau đó đứng lên đi ra ngoài chỉ để lại một câu: " Bây giờ tôi có việc, cần phải ra ngoài một lát, một lát nữa bạn gái tôi đến, phiền anh giữ chân cô ấy dùm tôi được chứ?"

Trưởng Phòng Du nghe tin anh có bạn gái thì rất ngạc nhiên, hắn cao hứng hỏi : " Tổng Giám Đốc có bạn gái rồi ư? "

Anh đưa ánh mắt sắt lạnh nhìn hắn, hắn liền biết mình hơi lố nên liền cười nói :

" Không thành vấn đề, Tổng Giám Đốc cứ việc đi đi, Tôi sẽ giúp cậu giữ chân cô ấy lại"

Anh gật đầu rồi bước ra ngoài, Theo lời dặn của anh, Thư ký Hoàng cho người kêu nó lên phòng Tổng Giám Đốc.

Nó bước đến phòng, lịch sự gỗ cửa, Trưởng phòng Du nghe có tiếng gỗ cửa liền vui vẻ chạy ra đón :

" Mời tiểu thư vào, Tổng Giám......."

Còn chưa nói hết câu thì Trưởng phòng Du thấy người đến là nó liền thu vẻ mặt vui vẻ lại, thay vào đó là vẻ mặt cau có nhìn nó

" Cô lên đây làm gì? biết tôi đang đợi một người quan trọng không? rảnh rổi quá hả? công việc tôi giao làm xong chưa mà đi lung tung đây? cô khôn hồn thì về làm việc tiếp đi, một lát tôi kiểm tra cô mà làm chưa xong thì đừng có trách tôi, ra ngoài đi"

Nó chưa kịp nói gì thì bị hắn chửi cho một trận làm nó tức đỏ mặt liền chửi lại hắn:



" Thưa anh! tôi có việc mới đến đây, tôi không rãnh rổi như ai cứ ngồi không mà mỗi tháng cứ lãnh lương đều đều, anh tưởng ai cũng giống anh hết à? người gì đâu mà vừa xấu vừa vô duyên lại còn ích kỹ như anh, đến nhìn tôi còn không thèm chứ huống chi là gặp mặt, mà đây đâu phải phòng của anh, anh lấy quyền gì nát tôi chứ? đồ chó giữ cửa"

Trưởng phòng Du tức điên lên quát nó:

" Cô dám chửi lại tôi, nè Trần Khánh Linh cô chuẩn bị nghỉ việc đi"

Nó chẳng những chẳng sợ mà còn lớn tiếng cải lại:

" Tôi sợ quá, nghỉ thì nghỉ tôi chẳng ham hố gì công việc này, làm việc với một tên lười biếng vô dụng, ích kỹ như anh thật là sự sỉ nhục đối với tôi"

Trưởng Phòng Du cứng họng hậm hực nhìn nó : " Cô"

Hắn nổi giận định đánh nó nhưng mới giơ tay lên lại để xuống, nó không do dự tát thẳng vào mặt hắn " Cái này là những uất ức tôi đã chịu trong một tuần qua"

Hắn đứng đơ người ra nhìn nó chăm chăm, tay thì chà lên chổ nó vừa đánh, mặt hắn đỏ như Quan Công túm lấy cổ nó định đánh nó thì anh cùng lúc đi về đến, thấy hắn đang bắt nạt nó liền lên tiếng ngăn lại:

" Buôn cô ấy ra"

Hắn quay sang thấy anh đôi mắt tức đỏ nói với anh: " Đây là chuyện riêng của tôi, cậu đừng có xen vào"

Anh mặt lạnh lùng , giọng có chút tức giận nói : " Cô ấy mà rụng một sợi tóc nào thì anh chết chắc"

Nó đánh đánh tay hắn, đẩy hắn ra, nhìn gương mặt sắt lạnh của anh , hắn cũng không dám làm bậy liền buông nó ra, nó liền đá mạnh vào chân hắn:

" Đồ khốn, dám túm cổ tôi, lần này anh chết chắc rồi"

Nói xong nó liền lao tới đánh túi bụi vào hắn, hắn tức tối đẩy mạnh nó ra làm nó té ngã. Anh vội càng đi lại đỡ nó , nó té lên người anh, nó nhìn kỹ lại thì mới phát hiện, người nó đè là anh, bởi vì nảy giờ nó lo gây chuyện với tên Trưởng phòng, nên không để ý người đến là ai, Thấy anh xuất hiện ở công ty, nó rất ngạc nhiên, anh nhìn thấy nó ngạc nhiên mà chỉ cười nhẹ, sau đó nhắc nó :

" Em tính đè tôi thế này hoài sao?"

Nó chợt giật mình, sau đó liền ngồi dậy, mặt nó có chút ngượng ngùng nhìn anh nói: " Xin lỗi, mà anh sao lại ở đây?"

Anh không trả lời nó mà chỉ cười rồi bước qua người nó đi đến chổ của Trưởng phòng Du lạnh giọng hỏi anh ta:

" Anh làm gì với bạn gái tôi thế hả?"

Nghe hai chữ bạn gái, tên đó liền đứng hình luôn, nó cũng rất ngạc nhiên khi thấy anh đối chấp với tên Trường phòng chết bằm của mình, Hắn đứng bất động nhìn nó, anh quay sang nhẹ giọng hỏi nó :

" Người này là Trưởng phòng của em à?"

Nó rất ngạc nhiên lòng thầm nghỉ: Gì đây? không lẽ anh đến công ty mình là muốn giúp mình chừng trị tên trưởng phòng đáng ghét này sao? mà tại sao anh ta lại làm vậy? mình và anh ta cũng đâu quá thân thiết đâu, nó cứ suy nghỉ mãi mà không hiểu được.

Thấy nó cứ đứng đờ người ra đó, anh nhẹ giọng nói :

" Em sao vậy?"

Nó bị anh làm giật mình, nên liền cười cười nói: " Không có gì, anh ta đúng là trưởng phòng của tôi, nhưng mọi chuyện không có quá nghiêm trọng đâu, anh không cần bận tâm đâu, tôi có thể xử lý được"

Anh chì cười , rồi quay sang nhìn Trưởng phòng Du và nói :

" Du Thiên Ân, đừng trách tôi không nương tay với anh, bây giờ tôi cho anh hai con đường, thứ nhất là biến khỏi công ty không được xuất hiện trước công ty nữa, thứ hai là từ tầng một đến tầng 20 chạy một trăm vòng"

Hắn đau khổ quỳ xuống cầu xin anh, nhưng anh vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng , giọng đầy sát khí nói :

" Anh dám ở trước mặt tôi, ức hϊếp bạn gái tôi, còn bắt cô ấy làm việc tan ca, bắt cô ấy đi mua đồ cho anh, hành hạ cô ấy một tuần rồi, bao nhiêu đây là quá nhân từ với anh rồi, nếu còn xin xỏ tôi lập tức cho anh biến khỏi trái đất này"