Chương 2: Ma Quỷ Và Thiên Sứ

"Xin chào, tôi là Lăng Tiêu, là..."

Thật vất vả mới thoát khỏi đám con trai, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ một lòng muốn chạy về phía cây ngọc lan, căn bản không có tâm tư đối phó với Lăng Tiêu.

Nhìn thiếu niên ở dưới cây ngọc lan định rời đi, Thịnh Hoàn Hoàn sốt ruột cắt ngang lời Lăng Tiêu: " Xin lỗi, cậu đang cản đường tôi đi."

Người này là Thịnh Hoàn Hoàn, rất kiêu ngạo.

Cô thậm chí không ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu một cái, chỉ đi qua bên cạnh cậu.

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm bàn tay mình vươn ra vài giây rồi mới rút lại.

Mọi người bốn phía cười nhạo nhà họ Lăng bình thường, cười cậu không biết tự lượng sức mình.

Nhưng thiếu niên này, đối với lời chế giễu của mọi người đều chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, cậu quay đầu nhìn bóng lưng rời đi của Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó khẽ thu hồi ánh mắt.

Không buồn không tức giận, giống như trong thế giới này, không có cái gì có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu.

Ngay lúc cậu chuẩn bị rời đi, trong đám người truyền đến giọng nói:

"Cậu ta chính là Lăng Tiêu? Con trai của ngôi sao xinh đẹp An Lan?"

"Chính là cậu ta. An Lan thực sự là tạo nghiệp mà. Gả cho người ta rồi mà không cố gắng sống cho tốt, cả ngày chỉ biết đi quyến rũ đàn ông, cuối cùng còn bị Lăng Hoa Thanh bắt gặp, dưới cơn nóng giận đâm chết tên gian phu kia, để cho mình nửa đời sau phải ở trong tù."

"Lăng Hoa Thanh như thế nào chỉ đâm tên gian phu kia, nếu như đổi lại là tôi, đầu tiên là phải gϊếŧ con tiện nhân An Lan đó."

Ngôi sao xinh đẹp, gian phu, tiện nhân, những chữ này giống như một con dao sắc bén đâm vào trong lòng Lăng Tiêu, đau đến khiến cho người ta nghẹt thở.

Thiếu niên lạnh lùng, rốt cục cũng có thay đổi cảm xúc.

Thấy hai tay cậu nắm chặt lại thành nắm đấm, mặt trắng bệch, trong mắt đỏ rực, cậu cứng ngắc bước đi giống như xác chết di động.

Lúc này một giọng nói từ góc tối truyền đến: “Các người xem《Thần Dưới Váy》chưa? Dáng người An Lan đẹp lắm, còn có giọng nói làm cho xương cốt người ta đều mềm nhũn ra, thực đúng là kỹ nữ trời sinh..."

Người đàn ông trung niên vừa hạ giọng, bỗng nhiên cổ căng một cái, yết hầu bị một đôi tay bóp chặt.

"Ông nói ai là kỹ nữ?"

Giọng nói lạnh lẽo của chàng trai truyền đến đỉnh đầu của người đàn ông: "Lặp lại câu nói lúc nãy một lần nữa."

Người đàn ông ngước mắt liền nhìn thấy một đôi mắt đỏ rực.

Cả người thiếu niên ở trước mặt mang theo hơi thở chết chóc, trong mắt là một màu đỏ như máu, giống như ác ma lấy mạng bò lên từ địa ngục.

Đối mặt Lăng Tiêu, người đàn ông sợ hãi mở to hai mắt, một chút khí lực cũng không còn, chỉ có thể mặc cho cậu bóp cổ đến gương mặt tim tái.

"Lăng Tiêu, buông tay, cậu còn ngại chưa đủ mất mặt sao?"

Tôn Tư Lam không còn mặt mũi ở lại đây, hận không thể kéo Lăng Tiêu lập tức rời đi, nhưng sức lực Lăng Tiêu vô cùng lớn, bà ta có kéo thế nào cũng không đi.

Bà ta chỉ có thể thấp giọng cảnh cáo: "Lăng Tiêu, bố cậu còn ở trong tù, lẽ nào cậu cũng muốn đi vào sao?"

Qua hồi lâu, cuối cùng Lăng Tiêu cũng buông lỏng người đàn ông ra.

Chân người đàn ông mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống dưới đất, chịu đựng cái cổ đau đớn, không thở được.

Vừa rồi trong nháy mắt, ông ta cho là mình thực sự sẽ chết trong tay thằng nhóc này.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng đứng ở gần đó, thu hết mọi chuyện vào trong mắt, cô không nghi ngờ, thiếu niên kia thật sự sẽ gϊếŧ người đàn ông đó, ánh mắt của cậu ta thật đáng sợ.

Lúc Lăng Tiêu rời đi, đi qua bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt liếc qua trên người cô không có chút nhiệt độ nào.

Khi ánh mắt cậu liếc qua, Thịnh Hoàn Hoàn cảm giác máu thịt cơ thể đều đóng băng lại, cả người lạnh lẽo, ngay cả hơi thở cũng lạnh thấu xương.

Lăng Tiêu đi rồi, thật lâu sau Thịnh Hoàn Hoàn mới thoát khỏi sự sợ hãi, nghĩ thầm: "Người đàn ông kia chính là ác ma!"

Chuyện náo nhiệt đến nhanh, đi cũng nhanh.

Giống như một tảng đá quăng vào mặt hồ, căn bản không có người sẽ thật sự để ý.

Bởi vì Lăng Tiêu đi rồi, ánh mắt của tất cả mọi người lại lần nữa trở vè trên người Thịnh Hoàn Hoàn, cô mới là mục đích bọn họ tới.

Thấy cô gái trẻ xinh đẹp kiêu ngạo, từ chối tất cả người đàn ông, một mình đi về phía thiếu niên mặc áo trắng ở dưới cây ngọc lan kia.

Tất cả mọi người đều biết rõ, đây là lựa chọn của cô chủ nhà họ Thịnh.

Thịnh Hoàn Hoàn lớn mật đi về phía người đàn ông, cô lớn như vậy nhưng đây lần duy nhất cô lớn gan, cũng là cô lần đầu tiên cô làm trái ý nguyện của bố mẹ.

Cô chủ nhà họ Thịnh lựa chọn một người tàn phế?

Mộ Tư thấy ánh mắt mọi người ngạc nhiên, lại bao hàm xem thường và ghen ghét nhìn cô gái trẻ đi từng bước về phía mình, hai tay cậu ta nắm chặt.

"Tại sao là tôi."

Cậu hỏi.

"Bởi vì thích!"

Thịnh Hoàn Hoàn giả vờ thoải mái, đôi mắt sáng lên.

Cô là một cô gái xinh đẹp như búp bê, đôi mắt trong suốt sạch sẽ trắng đen rõ ràng, trông rất tự tin.

Mộ Tư không được tự nhiên mở hai mắt, bình tĩnh nói : "Bố mẹ cậu sẽ không đồng ý, tôi là kẻ tàn phế."

Cơ thể không trọn vẹn, đối với đàn ông là một nỗi đau đớn chí mạng.

"Vậy thì như thế nào?"

Cô gái kiên định, cố chấp : "Mộ Tư, đêm nay trừ cậu ra, tôi không chọn bất kì ai."

Hai mắt Mộ Tư bình tĩnh, sắc mặt có chút thay đổi.

Vậy thì như thế nào?

Lẽ nào cô không phát hiện, khi cô đi về phía cậu ta, ánh mắt của tất cả mọi người đều thay đổi sao?

Đi theo cậu ta, cả đời cô có thể sẽ không thoát khỏi những ánh mắt này.

Thịnh Hoàn Hoàn nói : "Mộ Tư, tôi biết cậu cần tôi trợ giúp, chúng ta sẽ trở thành bạn tốt, tôi sẽ không để bất kì người nào thương tổn cậu."

Sau khi cậu gặp chuyện không may không bao lâu, trong một lần vô tình cô có nghe thấy bố và các chú nhắc đến chuyện này.

Hoá ra cướp đi một chân kia của cậu chính là tai nạn xe kia, cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là có người cố tình làm, nhưng không có chứng cứ nên không thể nào tra ra được.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông trước mặt mình hồi lâu, dũng cảm vươn tay trắng nõn về hướng cậu ta: "Cậu nguyện ý không?"

Gương mặt nhỏ trước mắt rất xinh đẹp, trắng nõn, con ngươi trong mắt sáng lấp lánh giống như bảo thạch.

Cô rất tốt, đáng tiếc cô không phải là cô gái cậu ta muốn!

Nhưng có một cái, cô nói không sai.

Hiện tại cậu ta cần cô trợ giúp.

Thân phận cô chủ nhà họ Thịnh, có thể mang đến rất nhiều lợi ích cho cậu ta...

Mộ Tư im lặng nhìn cô gái trước mặt, sau đó giơ tay lên, bọc bàn tay nhỏ không xương của cô gái vào trong lòng bàn tay.

Tay cô gái thật nhỏ, thật mềm!

Lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn vui mừng nhếch miệng cười, rất tươi mà có chút ngây ngô, có chút ngượng ngùng.

Chính là nụ cười này, khiến cho Mộ Tư sau này nhớ suốt cả đời!

"Nhưng..."

Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên nghĩ đến gì đó, nụ cười trở nên hơi chua xót và cô đơn, nhưng vẫn cố gắng cười : "Cậu và Bạch Tuyết là quan hệ như thế nào? Có một lần tan học... Tôi thấy cậu cõng cậu ấy."

Hai mắt Mộ Tư ảm đạm, trong mắt thoáng qua tia đau xót : "Cậu ấy là con gái của chú tài xế, ngày đó cậu ấy bị trật chân."

Bạch Tuyết, là cô gái cậu muốn dùng mạng mình để bảo vệ!

Cậu và Bạch Tuyết là thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư[1].

[1] 两小无猜: hai nhỏ vô tư (hai đứa con trai và con gái thuở nhỏ chơi với nhau hồn nhiên)

Tai nạn xe, là Bạch Tuyết thay Mộ Tư chặn lại đòn trí mạng đó, nên cậu ta mới sống sót, mà cha mẹ cậu ta thì lại chết tại chỗ