Chương 13: Anh Là Vua Hải Thành Không Ngai

Vô thức đã trôi qua sáu năm.

Kể từ hôm nay, mọi thứ đã kết thúc!

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn dừng ở cái hộp ở giữa giường, cuối cùng nhét nó vào góc tủ quần áo.

Làm xong tất cả, cô đi tắm rửa, chọn một bộ lễ phục dạ hội màu tím mặc vào, sau đó ngồi trước gương trang điểm nhẹ nhàng.

Cô gái trước gương, mái tóc dài như rong biển, khuôn mặt tinh xảo vừa tân trang, càng thêm xinh đẹp quyến rũ.

Suy nghĩ một chút, cô lại quấn mái tóc dài lên, lấy máy uốn làm xoăn cho tóc mái, cả người trong nháy mắt trở nên rất có sức sống, nhưng không thiếu đi sự quyến rũ, còn có thêm sự trong sáng, tự nhiên gọn gàng.

Rất phù hợp với lễ phục màu tím nhạt.

Sau đó, cô chọn trang sức đơn giản để đeo lên.

Ăn mặc như thế, các trưởng bối thấy cũng sẽ thích!

Vốn định xịt chút nước hoa, nghĩ đến Lăng Tiêu chán ghét phụ nữ, hẳn là cũng sẽ không thích mùi nước hoa, vì thế cô không xịt nữa.

Thay giày cao gót, Thịnh Hoàn Hoàn đánh giá mình trong gương, khóe miệng nhếch lên chút tự giễu và bi ai.

Trước giờ chỉt rang điểm tỉ mỉ vì Mộ Tư, đây là lần đầu tiên...

Cô trang điểm vì một người đàn ông lạ.

Thời gian không cho phép cô suy nghĩ nhiều, cô thu hồi sự tự giễu và bi thương trên mặt, cầm bát tự của mình bỏ vào túi, cầm lấy lễ vật rồi vội vàng rời khỏi nhà họ Thịnh.

Bởi vì là tiệc sinh nhật của đứa bé, cho nên tiến hành tương đối sớm, trời còn chưa tối, phu nhân các nhà đã mang theo cậu chủ, cô chủ nhà mình đến nhà họ Lăng.

Nhà họ Lăng luôn lạnh lẽo, lúc này lại đông như trẩy hội.

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trong xe nhìn đám người từ từ đi vào, giao lễ vật và bát tự, sau đó ký tên vào danh sách.

Biệt thự của nhà họ Lăng vừa lớn vừa xa hoa, trong đại sảnh tráng lệ vô cùng náo nhiệt, còn có một người con gái xinh đẹp ngồi đàn piano, tiếng đàn du dương, dễ nghe.

Bên ngoài đại sảnh cũng có người tiếp đón nói chuyện.

Thịnh Hoàn Hoàn tránh khỏi đám người, tìm một vị trí rất khiêm tốn ngồi xuống, chờ bắt đầu "chủ đề" của bữa tiệc.

Lúc này, bên trong nhà chính nhà họ Lăng, sắc mặt Lăng Tiêu âm trầm dọa người, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo.

Mắt thấy tiệc sinh nhật sắp bắt đầu, Lăng Thiên Vũ lại nhốt mình trong phòng không chịu đi ra, người giúp việc ai nấy đều nơm nớp lo sợ dỗ dành: "Cậu chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ, cậu mau ra ngoài đi..."

Nhưng cánh cửa kia vẫn chung thủy đóng chặt.

"Chìa khóa."

Quản gia Bạch cầm chìa khóa vội vàng đi tới.

Lăng Tiêu lạnh lùng nói: "Mở cửa. ”

Quản gia Bạch gật đầu, lập tức tiến lên mở cửa.

Nhưng chìa khóa vừa đút vào, liền nghe thấy trong phòng truyền đến từng đợt tiếng nổ lớn, khiến cho người bên ngoài nghe cũng run sợ.

Quản gia Bạch quay đầu lại nhìn về phía Lăng Tiêu.

Giọng Lăng Tiêu lại lạnh đi vài phần: "Mở ra. ”

Quản gia Bạch vặn chìa khóa, giây sau cửa được mở ra.

"A a..."

Lần này truyền đến không chỉ là tiếng vỡ vụn, còn có tiếng gầm cuồng loạn của đứa bé.

Lăng Tiêu đi vào, một ngọn đèn bàn đập vào đầu anh.

Người hầu phía sau ai cũng nín thở, nhìn Lăng Tiêu trở tay đóng cửa, không hẹn mà cùng nghĩ: Xong rồi, cậu chủ nhỏ có bị cậu Lăng đánh chết không?

Sau một khắc, mọi người nhìn về phía quản gia Bạch.

Thấy quản gia Bạch cũng cau mày, thập phần lo lắng.

Trong phòng màu xanh biếc, hai bố con một lớn một nhỏ bốn mắt nhìn nhau, một người sắc mặt lạnh như băng, một người giống như một con thú nhỏ nóng nảy.

"Lại đây."

Lăng Tiêu đi về phía trước một bước.

"A!"

Lăng Thiên Vũ lui về phía sau một bước, buồn bực gào thét lên với anh, đây tựa như là phương thức giao tiếp mà chỉ có anh biết.

Mỗi khi Lăng Tiêu đi về phía trước một bước, Lăng Thiên Vũ liền nổi giận thét chói tai, ném đồ vật về phía Lăng Tiêu, cậu dùng phương thức của mình cảnh cáo Lăng Tiêu không được phép tới gần.

Âm thanh này là gì?

Chỗ Thịnh Hoàn Hoàn ngồi ngoại trừ cô, không có ai khác, cho nên cô nghe được âm thanh truyền đến từ lầu, nghi hoặc ngẩng đầu lên.

Tiếng vỡ vụn kèm theo tiếng thét chói tai càng lúc càng rõ ràng, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi đứng lên.

Một tiếng rống giận cuối cùng rơi xuống, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ trèo lên ban công bảo vệ, động tác cực nhanh.

Chó con?

Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Thiên Vũ sững sờ tại chỗ.

Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ sẽ gặp phải loại tình huống này, vội vàng chạy ra dưới ban công, đề phòng cậu rơi xuống.

Thịnh Hoàn Hoàn kêu Lăng Thiên Vũ nhanh chóng trở lại trong phòng, như vậy rất nguy hiểm, nhưng còn chưa mở miệng, đã nghe được một giọng nói cũng không tính là xa lạ từ phía trên truyền đến, mang theo uy nghiêm không thể phản kháng.

"Xuống đây, con cho rằng gây sự vô lý như vậy sẽ có tác dụng sao?"

Người đàn ông mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng chân dài đến gần vẫn ngừng lại, hai mắt thâm sâu lạnh lẽo càng thêm lo lắng.

Thấy chó con nắm lấy lan can, không nhúc nhích ngồi xổm ở đó, cơ thể nhỏ nhắn bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Thịnh Hoàn Hoàn ở dưới lầu nhìn mà kinh hồn bạt vía: "Đừng nhúc nhích, em mau..."

"Xuống đây, đừng để bố nói lần thứ ba."

Khẩu khí cường thế từ trong phòng truyền đến, cắt đứt lời của Thịnh Hoàn Hoàn.

Ngữ khí mệnh lệnh kia, Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy cũng vô cùng tức giận, người đàn ông này cho rằng mình đang ra lệnh cho cấp dưới sao?

Không thấy đứa bé đang nguy hiểm thế nào à?

Thời điểm này không thể dỗ dành đứa nhỏ một chút được sao?

Hai mắt nhỏ nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, giống như mở ra sẽ nhịn không được mà khóc lên, trông đáng thương biết bao nhiêu.

Nhìn bộ dáng tội nghiệp của cậu nhóc, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn có chút không nỡ, nhưng cô chỉ là người ngoài, không có tư cách can thiệp vào chuyện giữa bố con bọn họ.

Cô hiện tại rất lo lắng nhóc con kia nắm không vững sẽ rơi từ trên cao xuống, nhưng một giây sau liền nhìn thấy một bàn tay to duỗi tới cậu nhóc, kéo thân thể nhỏ nhắn trở về.

Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì nghe thấy trên lầu truyền đến một tiếng thét chói tai cuồng loạn.

Nhóc con bị đánh?

Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến "tai tiếng" của Lăng Tiêu, cậu bé sợ hãi chạy ra ban công muốn nhảy xuống, bây giờ lại nghe cậu bé kêu thảm thiết, không khỏi tưởng tượng ra một bức tranh bạo lực gia đình đẫm máu.

Cô không kịp suy nghĩ nhiều, lòng nóng như lửa đốt hô: "Lăng Tiêu, thằng bé chỉ là một đứa trẻ, có chuyện gì từ từ nói, anh đừng đánh thằng bé nha!”

Nói đến cũng kỳ lạ, cô nói xong lời này, tiếng thét chói tai "thê thảm" nhất thời đột nhiên dừng lại.

Tiếp theo Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy một gương mặt có thể làm cho vô số cô gái mê muội.

Cách mấy mét, Thịnh Hoàn Hoàn cảm nhận rõ trên người Lăng Tiêu tản mát ra hơi thở mạnh mẽ và lạnh lùng.

Đôi mắt thâm sâu kia tựa như con dao sắc bén, làm cho Thịnh Hoàn Hoàn không tự chủ được sinh ra một tia sợ hãi, người cô đang đối mặt chính là vua không ngai của Hải Thành!

Cũng may tầm mắt kia chỉ dừng lại trên người cô vài giây, sau đó liền dời đi, mà cũng không nghe tiếng thét chói tai của cậu nhóc kia nữa.

Nhưng tiếng cười chế giễu mà người đàn ông để lại như đang cười nhạo cô xen vào việc của người khác mà không biết tự lượng sức mình.

Thịnh Hoàn Hoàn có chút hối hận, có lẽ cô đem hy vọng đặt ở trên người một người đàn ông máu lạnh tàn bạo như vậy, là một sai lầm.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết.

Sở dĩ nguyên nhân Lăng Thiên Vũ nháo với Lăng Tiêu là bởi vì cô.