Ngón tay rất lớn của người đàn ông bọc bàn tay của Thịnh Hoàn Hoàn, cảm giác mềm mại từ lòng bàn tay truyền đến.
Thịnh Hoàn Hoàn sửng sốt, mu bàn tay giống như bị phỏng, lập tức rút tay về.
Ly rượu trắng trên bàn bởi vì động tác của cô mà đổ lên trên đùi Lăng Tiêu.
Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt mang theo ý lạnh rơi trên mặt cô.
"Thật xin lỗi, để tôi lau giúp anh."
Thịnh Hoàn Hoàn hiếm khi lỗ mãng như thế, lập tức cầm khăn ăn lau cho Lăng Tiêu, tay nhỏ chưa kịp lau thì đã bị một bàn tay nắm chặt lạnh lùng đẩy ra.
Ánh mắt phản cảm của Lăng Tiêu so với ở thang máy vừa rồi càng rõ hơn, giọng trầm thấp mang theo vẻ không vui : "Cô Thịnh, xin tự trọng."
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới phản ứng được bản thân mình đã làm gì, vừa nãy cô vội vã cúi xuống, lau bắp đùi của người đàn ông, lập tức đỏ cả mặt: "Thật xin lỗi, tôi. . . không phải tôi cố ý."
Cô thực sự sắp điên rồi!
Thấy sắc mặt Vân Kỳ u ám, tâm trạng Thịnh Hoàn Hoàn trong nháy mắt rơi xuống đáy vực, cô giống như đã phá vỡ mọi chuyện rồi.
Lúc nãy Vân Kỳ nói "Tôi uống trước một ly, anh cứ tự nhiên" thì Thịnh Hoàn Hoàn đã biết người đàn ông bên cạnh này, đến cả Vân Kỳ cũng phải kính anh ta.
Mà cô lại ngu xuẩn chọc giận anh ta.
"Còn thất thần cái gì, nhanh tự phạt ba cốc nhận phạt với ngài Lăng đi."
Dạ Oanh lập tức nói với Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói êm tai dễ nghe như chuông gió.
Thịnh Hoàn Hoàn nhanh chóng thu hồi cảm xúc, sau đó sắp xếp lại trên mặt bàn.
Tiếp theo rót cốc rượu rồi cầm lên, mặt hướng về Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói: "Rất xin lỗi ngài, vừa rồi là tôi thất lễ, tôi tự phạt ba cốc nhận tội với ngài."
Lăng Tiêu không hề nói gì, cầm lấy đũa gắp đồ ăn mà chó con thích.
Chó con không cảm kích, còn trợn mắt giận dữ nhìn Lăng Tiêu, nắm chặt lại thành quả đấm nhỏ, nhóc con cảm thấy Thịnh Hoàn Hoàn bị ức hϊếp nên cậu rất tức giận.
"Kính ngài."
Thịnh Hoàn Hoàn nâng cốc, chỉ có một giọt rượu chậm rãi từ bên mép chảy xuống.
Ba cốc rượu trắng vào bụng, cô cảm thấy dạ dày giống như có cây đuốc đang thiêu đốt, da trắng nõn ửng hồng, vô cùng mỹ lệ.
Ánh mắt Lăng Tiêu nhìn lướt qua da Thịnh Hoàn Hoàn, không hề nói gì.
Sau đó, Vân Kỳ kính Lăng Tiêu một cốc rượu, Thịnh Hoàn Hoàn đều thay anh uống, đến cuối cùng đầu nặng nề, cơ thể có chút lảo đảo.
Cũng may bữa tối đã kết thúc.
Lúc rời đi, Dạ Oanh vỗ bả vai cô : "Bây giờ biết rõ nên tìm người nào chưa? Sáng ngày mai ngài Lăng có tiệc rượu, hi vọng đến lúc ấy có thể nhìn thấy cô."
Nói xong, Dạ Oanh từ trong túi xách lấy ra một thư mời, nhét vào trong tay Thịnh Hoàn Hoàn: "Tôi chỉ có thể giúp cô đến đây, còn cơ hội thì chính cô phải nắm lấy."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng lưng Dạ Oanh, mở thư mời ra, mặt trên viết sinh nhật con trai Lăng Tiêu, Lăng Thiên Vũ, thời gian là trưa mai.
Lăng Tiêu?
Lăng Tiêu. . .
Lẽ nào người đàn ông vừa rồi chính là cậu Lăng, ác ma khiến cho người ta nghe liền biến sắc?
Lúc này Cố Bắc Thành đi vào, ngửi thấy trên người cô nồng mùi rượu, lo lắng hỏi:"Hoàn Hoàn, sao cô uống nhiều vậy?"
Thịnh Hoàn Hoàn nói "Không có chuyện gì", rồi định nhét thư mời trong tay vào túi xách, nhưng lại bị Cố Bắc Thành đoạt lấy.
Nhìn thấy nội dung trong thư mời, sắc mặt Cố Bắc Thành trầm xuống: "Cô định đi tham gia tiệc sinh nhật này sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến chó con lúc nãy cứ nhìn lén mình, trên mặt xinh đẹp lộ vẻ nhu hòa, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Nếu Dạ Oanh chỉ đường cho cô, đương nhiên cô phải nắm lấy rồi.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa trả lời, lập tức khiến cho Cố Bắc Thành nổi trận lôi đình.
"Cô có biết Lăng Tiêu là ai không? Cô có biết tiệc sinh nhật sáng mai kia có mục đích là gì không? Mà cô cũng dám đi vậy hả?"
Thịnh Hoàn Hoàn đang say rượu bị Cố Bắc Thành rống như thế, liền mở to đôi mắt long lanh nước mơ màng nhìn anh, biểu tình có chút uất ức.
Trên gương mặt xinh đẹp, còn có hai vết ửng hồng giống như hoa đào.
Nhìn Thịnh Hoàn Hoàn khả ái, Cố Bắc Thành có giận dữ đến đâu cũng không bùng phát được.
Anh ta khẽ thở dài, nói với cô: "Tiệc sinh nhật sáng ngày mai là do mấy bà già nhất thời hưng phấn tổ chức, nam nữ chưa kết hôn ở các nhà quý tộc Hải Thành đều nhận được thiệp mời."
Nói cách khác đó chính là một loại tiệc xem mắt cỡ lớn.
"Hoá ra ý của Dạ Oanh là vậy!"
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ là hơi say rượu, đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
Mộ Tư hủy hôn, Thịnh Xán hôn mê, bà Thịnh sau khi sinh Thịnh Hoàn Hoàn đã ở trong nhà, hơn hai mươi năm chưa từng đi làm, chuyện công ty bà có lòng cũng vô lực.
Mẹ con cô cầm tài sản mười tỉ, có bao nhiêu người đánh chủ ý vào các cô, không xử lý lúc này còn chờ khi nào nữa?
Mà Lăng Tiêu “tiếng xấu” ở bên ngoài, hai năm qua quản lý Lăng thị ở Hải Thành có thể nói là chiếm số một, so với đi tìm Vân Kỳ giải quyết chuyện khó khăn nhất thời này thì chẳng bằng tìm người đàn ông có thể giúp cô giải quyết triệt để "tai họa nhà họ Thịnh ".
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ tới hôn nhân của mình, tự động đem mình gả cho một người đàn ông xa lạ.
Cố Bắc Thành thấy cô không nói lời nào, cho là cô vẫn sẽ đi, mặc dù không đành lòng, nhưng vẫn khuyện để cô tỉnh táo: "Chuyện cô và Mộ Tư còn chưa lắng xuống, tất cả mọi người đang chê cười cô, nên cô mà đi chỉ trở thành trò cười trong miệng người khác thôi."
Thịnh Hoàn Hoàn thân là người con gái đẹp bậc nhất Hải Thành, bất kể là gia thế tướng mạo, hay là chồng sắp cưới Mộ Tư, vẫn luôn là vốn kiêu ngạo của cô, người khác chỉ có thể hâm mộ ghen ghét.
Nhưng hiện tại Mộ Tư hủy hôn, Thịnh Xán ngã xuống, bao nhiêu người đợi để xem trò cười của cô, lại có bao nhiêu cô gái đợi đến lúc thay thế vị trí người đẹp nhất của cô?
Nếu như Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện ở bữa tiệc với mục đích xem mắt , bọn họ chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội chê bai và gièm pha cô, công kích cô.
Thực ra những chuyện này không cần Cố Bắc Thành nhắc nhở, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn hiểu rõ hơn bất kì ai, trong lúc đó các cô gái sẽ ngầm công khai đả kích cô.
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc một lát mới nói: "Bắc Thành, theo tôi đến nhà họ Trần một chuyến đi!"
Từ lúc Thịnh Xán hôn mê tới nay, các cổ đông lớn công ty không ngừng gọi điện thoại làm phiền mẹ con cô, nói công ty không thể có một ngày vô chủ, bắt buộc phải chọn một người tạm thời tiếp nhận vị trí tổng giám đốc.
Mà bọn họ lựa chọn người làm "tổng giám đốc tạm thời" , chính là Trần Văn Hưng.
Trần Văn Hưng khí thế hung hăng, thấy tình thế bắt buộc liền giở thủ đoạn cực kỳ trơ trẽn kêu gọi người ta.
Bây giờ đã qua hai ngày, Thịnh Hoàn Hoàn lo lắng, nếu như ông ta không chiếm được, ông ta sẽ ra tay với đứa bé.
Trong hành lang, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy ba gương mặt quen thuộc, bọn họ là bạn thân của Mộ Tư, trong miệng mỗi người đều ngậm điếu thuốc.
Cô nghe thấy bọn họ hình như đang oán giận, nói đại loại là "Người phụ nữ kia sao lại yếu ớt như vậy, chị dâu trước đây chưa bao giờ ghét bỏ chúng ta, không phải chỉ rít vài điếu thuốc thôi sao? Lẽ nào cô ta so với chị dâu chúng ta, người đẹp bậc nhất còn cao quý hơn?"
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đau nhói, anh ta nhanh như vậy đã giới thiệu cô gái kia cho bạn bè biết?
Nhớ năm đó, cô rất lâu mới hòa nhập với bạn của anh ta, bởi vì anh ta chưa bao giờ từng chính thức dẫn cô giới thiệu với nhóm bạn của anh ta.