“Lục tổng hình như không tiện nói công chuyện?” Mặc Đình Thâm có chút không kiên nhẫn.
“Tiểu thư, cô sao vậy?” Hách Ngư hỏi.
Vừa rồi Lạc Thiên Ngưng nghe Mặc Đình Thâm nói ở trong video, liền có chút không thích hợp, Hách Ngư cảm thấy. Lạc Thiên Ngưng dường như đột nhiên biến thành một con nhím, bộ dạng lập tức xù gai lên phòng ngự tất cả.
Mà bây giờ, Lạc Thiên Ngưng không chỉ là một con nhím mà còn giống một con mèo bị giẫm nát đuôi. Cô sợ hãi nhưng cũng muốn lao tới cắn một miếng. Nắm chặt tay, run rẩy.
Mặc Đình Thâm nghe thấy lời Hách Ngư nói, ngẩng đầu lên nhìn Lạc Thiên Ngưng một cái.
Khuôn mặt tái nhợt không chút máu, ánh mắt kinh hoàng và dữ tợn, cô nghiến răng nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính trong tay anh, như thể sắp lao vào ăn thịt chiếc máy tính trong giây lát.
Mặc Đình Thâm không có ý định phản ứng Lạc Thiên Ngưng, từ hôm hai người giận nhau, Mặc Đình Thâm cảm thấy, Lạc Thiên Ngưng chẳng qua chỉ là một có gái nhỏ thú vị mà thôi, căn bản không đáng để anh tốn tâm.
Nhưng bây giờ, dáng vẻ của Lạc Thiên Ngưng không thể không làm anh tốn tâm.
Mặc Đình Thâm đứng dậy, đi đến chỗ Lạc Thiên Ngưng hỏi, "Sao vậy?"
Lạc Thiên Ngưng cắn môi không nói, hoặc, cô căn bản không nghe anh đang nói gì.
Hách Ngư nhìn Lạc Thiên Ngưng, có chút sốt ruột, cô ấy đánh bạo nói: "Mặc tổng, hay là anh gọi bác sĩ Ôn quay lại đi? Dáng vẻ này của tiểu thư không thích hợp lắm."
Mặc Đình Thâm đặt tay lên vai Lạc Thiên Ngưng hỏi: "Thiên Ngưng, sao vậy?"
Cái va chạm này, anh cảm giác được, Lạc Thiên Ngưng hơi run, dường như đang chịu đựng sự sợ hãi cực lớn.
Lạc Thiên Ngưng định thần lại, nói: "Không sao, tôi không sao."
Mặc Đình Thâm cau mày, anh rất không thích bộ dạng của Lạc Thiên Ngưng, nhỏ tuổi mà gần như cất giấu rất nhiều chuyện, gánh vác rất nhiều chuyện. Cho dù tâm tình cô có tồi tệ thế nào, tâm trạng của cô ấy ra sao. Đều sẽ chỉ nói, tôi không sao.
Lần trước từ con hẻm đến khách sạn cũng vậy, lần này lại như vậy.
Mặc Đình Thâm buồn bực, một cô nhóc. Nếu đã nói không sao, vậy bản thân cũng không nhất thiết phải quan tâm.
Mặc Đình Thâm bước lại ghế sofa ngồi xuống, cầm máy tính lên, tiếp tục cuộc gọi video vừa rồi.
Lạc Thiên Ngưng tỉnh táo lại. chăm chú lắng nghe nội dung video của Mặc Đình Thâm.
Mặc Đình Thâm và cha của Lục Vi đang nói về các dự án hợp tác. Nhưng không nhắc đến chuyện cướp lô hàng trước đó vài ngày. Hầu hết những thương nhân mà Lạc Thiên Ngưng đã tiếp xúc qua đều như vậy. Bất luận sau lưng có đặt bao nhiêu khẩu súng đen, đều có thể đứng trước mặt mỉm cười hợp tác..
Mặc Đình Thâm dường như đang hợp tác với nhà họ Lục trong lĩnh vực điện tử ở thị trường Mỹ, anh muốn vào thị trường Mỹ. Hợp tác với nhà họ Lục là một lựa chọn sáng suốt. Họ Lục là một gia tộc nổi tiếng của Trung Quốc ở Hoa Kỳ. Doanh nghiệp rất lớn và các mối quan hệ đương nhiên rất rộng.
Nhưng Mặc gia cũng không phải là quả hồng mềm, hào môn tồn tại trăm năm ở Đế Đô, thực lực lớn mạnh. Lục thị cũng có thể kiếm được một khoản lớn từ sự hợp tác này.
Mặc Đình Thâm dường như rất không vui về chuyện Lục thị cướp lô hàng lần trước, vì vậy suốt cuộc họp video luôn mang vẻ qua loa. Chần chừ giả bộ từ chối Lục thị.
Nói một hồi, vẫn không có kết quả, Mặc Đình Thâm nói: "Tôi bên này còn có chuyện phải giải quyết. Lần sau nói tiếp.”
Lục tổng bên đó cẩn thận đồng ý, nói: "Vậy Mặc tổng xem tám giờ tối mai thế nào?"
Mặc Đình Thâm gật đầu đồng ý.
Video ngắt kết nối, Lạc Thiên Ngưng thầm nghĩ, 8 giờ tối mai, vậy chuyển sang giờ Mỹ tức là buổi sáng, cô phải làm chút gì đó, không thể Lục thị ký hợp đồng một cách thoải mái như vậy.
Cô chậm rãi đứng dậy, liếc nhìn Mặc Đình Thâm, người đàn ông này dường như không quan tâm đến cô một chút nào, cô đành thăm dò, hỏi: "Anh có phải không muốn hợp tác với Lục thị?"
Mặc Đình Thâm nâng mắt nhìn cô, môi mỏng thốt ra hai chữ: "Cơ mật."
Cơ mật con mẹ nhà anh!
Lần trước Tiêu Nhuệ cũng nói việc hàng hóa là cơ mật! Kết quả thì sao! Người đàn ông này còn không phải nói đầu đuôi gốc ngọn cho cô sao!
Bây giờ liền thành cơ mật rồi!
Chỉ vì cuộc cãi vã không thể giải thích trước cửa nhà?
Lạc Thiên Ngưng thề rằng, cô chưa bao giờ gặp người ghi thù như người đàn ông này!
Nhưng người dưới mái hiên, có thể làm gì được? Cô muốn biết tin tức của Lục thị, thông qua Mặc Đình Thâm là cách nhanh nhất.
Mặc Đình Thâm không ngẩng đầu: "Sự nghiệp của Lạc tiểu thư, không liên quan đến tôi."
Phi... người đàn ông này còn cứng mềm không ăn, cô đã nói như vậy rồi, còn muốn thế nào nữa?
Lạc Thiên Ngưng tức giận, bản tiểu thư không hầu hạ nữa! Không phải là tin tức từ Lục sao? Cô tự mình nghe ngóng cũng được, ai cần đến Mặc Đình Thâm anh!
Lạc Thiên Ngưng đứng dậy nói: "Tiểu Ngư, đi thôi!"
Hách Ngư gật đầu, lập tức mở cửa phòng làm việc để cho Lạc Thiên Ngưng ra ngoài, vừa lúc Lạc Thiên Ngưng vừa đi được một bước, giọng nói của Mặc Đình Thâm từ phía sau truyền đến: “Muốn hợp tác, nhưng không nhất thiết phải là Lục thị."
Lạc Thiên Ngưng ôm một ngụm máu tức trên ngực, sớm muộn có một ngày sẽ cho Mặc Đình Thâm tức chết.