Chương 24: Mặc Thiếu Bị Vứt Sang Một Bên

Lạc Thiên Ngưng bị Mặc Đình Thâm làm tức đến thổ huyết, đùng đùng rời khỏi bệnh viện.

Lúc Ôn Tử Dương trở lại phòng làm việc, chỉ còn lại Mặc Đình Thâm đang ngồi trên ghế sofa.

"Ây, Mặc thiếu danh tiếng lẫy lừng, cũng có ngày bị vứt sang một bên?" Ôn Tử Dương châm chọc.

Phải biết. Mặc Đình Thâm xuất thân trong một gia đình giàu có hàng thế kỷ ở Đế Đô, cũng là con trai cưng được chiều chuộng nhất của lão gia nhà họ Mặc, đã là một nửa người thừa kế của Mặc gia, nắm chắc hơn nửa tập đoàn Mặc thị.

Cộng thêm vẻ ngoài trời sinh này, tính cách cao lãnh. Dùng lời Ôn Tử Dương để hình dung, chính là thấy đã muốn đi lĩnh giấy kết hôn.

Các danh viện Đế Đô đổ xô đến với anh, vắt kiệt óc nghĩ muốn cùng Mặc Đình Thâm có một đêm xuân tình.

Chỉ cần có quan hệ với Mặc Đình Thâm, giống như dát vàng cho chính mình.

Người phụ nào mà chẳng nhìn chằm chằm vào Mặc Đình Thâm, nhưng tam Lạc tiểu thư này, đích xác là bỏ một mình Mặc Đình Thâm ở lại chỗ này, đi rồi.

Ngược lại có cá tính.

“Cút.” Mặc Đình Thâm nhổ ra một từ, cả người đều phát hơi thở không vui.

Ôn Tử Dương không nói còn được, nói ra như này, Mặc Đình Thâm càng không vui khi, anh muốn tiền có tiền, muốn có sắc có sắc, cô gái đó lại đối xử với anh một cách hờ hững.

Anh nghĩ đến là tức giận.

Ôn Tử Dương ném hai tờ giấy lên bàn nói: "Nhìn xem, Lạc tiểu thư này lúc trước uống thuốc gì?"

Mặc Đình Thâm liếc nhìn, không nhúc nhích, anh mới không quan tâm.



Ôn Tử Dương nhìn anh bất động, cười, bao nhiêu tuổi rồi, còn giận dỗi?

"Lạc tiểu thư không phải nói đây đều là thuốc người mẹ kế đó cho sao, phi phi phi. Những thứ này là muốn hủy hoại cô ấy." Ôn Tử Dương nói.

“Có rắm mau thả!” Mặc Đình Thâm tức giận.

"Được được được, hầu hết các loại thuốc đều có thành phần kí©h thí©ɧ tố. Nghe nói lúc trước Lạc tiểu thư mập như heo, không thoát khỏi quan hệ với cái này. Ngoài ra còn có một phần nhỏ là thuốc chống trầm cảm." Ôn Tử Dương nói.

"Chống trầm cảm? Uống xuống sẽ như thế nào?” Mặc Đình Thâm hỏi.

"Nói một cách dễ hiểu, những loại thuốc chống trầm cảm này là thuốc phong bế thần kinh. Một người khỏe mạnh nếu uống quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến tư duy thần kinh của họ. Nói một cách đơn giản. Họ sẽ trở thành một kẻ ngu ngốc. Bà mẹ kế này thực sự muốn khiến Lạc tiểu thư vừa béo vừa ngốc sống hết đời. ” Ôn Tử Dương cảm thán nói.

Mặc Đình Thâm nghĩ đến dáng vẻ cười ngọt ngào của cô gái, cũng không ngốc mà.

“Nhưng nghe ý Lạc tiểu thư nói, cô ấy đã uống thuốc này hơn mười năm, xem ra sống rất vui sướиɠ, không ngốc đâu.” Ôn Tử Dương cảm thán.

Mặc Đình Thâm liếc anh ta một cái, "Anh rất hy vọng cô ấy là kẻ ngốc?"

Ôn Tử Dương nhận được cảnh cáo trong ánh mắt Mặc Đình Thâm, cười khan: "Không ... không có."

Ôn Tử Dương thành thật vừa ngồi xuống ghế văn phòng thì bị một người đàn ông lẻn vào, nhìn ra cửa hồi lâu mới ngồi xuống.

Ôn Tử Dương không vui hỏi: "Xếp số chưa?"

Anh ta đi công tác ở Hải Thành, mới tạm thời ở văn phòng bệnh viện cho, không phải đến khám chữa bệnh cho người.

Người đàn ông hỏi: "Vừa rồi có một cô gái đến gặp bác sĩ sao? Tuổi không lớn, mười tám mười chín tuổi."

Ôn Tử Dương dừng lại nói: "Anh hỏi để làm gì?"



Người đàn ông nắm chặt quần, lấy ra một chiếc phong bì căng phồng, đặt trên bàn nói: “Bác sĩ, đó là tiểu thư nhà chúng tôi, cãi nhau chia tay với bạn trai nhưng lại mang thai, cô ấy còn nhỏ, việc này nếu náo lên sẽ không tốt cho thanh danh của cô ấy. Anh xem có thể đưa giấy xét nghiệm trả cho nhà chúng tôi được không? "

Người đàn ông chân thành nói. Ôn Tử Dương biết Lạc Thiên Ngưng bị tính kế khắp nơi trong nhà họ Lạc. Lấy đâu ra người sẽ quan tâm đến thanh danh của cô.

"Đây là chuyện riêng tư của bệnh nhân, chúng tôi không tiện tiết lộ ..." Ôn Tử Dương bày bộ dạng bị làm khó nói.

“Bác sĩ, anh châm chước cho, trả giấy xét nghiệm cho tôi, số tiền này đều là của anh.” Người đàn ông đẩy phong bì về phía trước.

Ôn Tử Dương có chút làm khó nói: "Tôi đi vào tìm xem."

Anh ta mở rèm bước vào trong, Mặc Đình Thâm ngồi trên ghế sofa bên trong, bởi vì rèm che nên người đàn ông không nhìn thấy anh.

Ôn Tử Dương nhìn Mặc Đình Thâm, ánh mắt ra hiệu, có cho không?

Mặc Đình Thâm gật đầu.

Ôn Tử Dương bước ra, in báo cáo kiểm tra, đưa cho người đàn ông, nghiêm mặt nói: "Đừng nói với người khác là tôi đưa, nếu không việc của tôi sẽ không giữ lại được!"

Người đàn ông vui vẻ cười, cầm tờ xét nghiệm rời đi.

Ôn Tử Dương cầm phong bì cười: "Lần thứ nhất bị người mua, mới 50.000 tệ."

Tiêu Nhuệ đúng lúc đi vào, hỏi: "Boss, bây giờ về công ty à?"

Mặc Đình Thâm gật đầu, đứng dậy, cầm phong bì đi, ném cho Tiêu Nhuệ, rồi rời khỏi văn phòng.

Ôn Tử Dương nở nụ cười, người đàn ông này, thật sự không ăn một chút thua thiệt nào.