Chương 6: Kì Lục Văn anh ta giỏi "câu cá" như vậy

Lộc Lê nhìn Thịnh Tuyết Tử, thấy cô ta cũng không vội tới chào Kì Lục Văn mà rót hai ly sâm panh trước.

Khi cô đi về phía Kì Lục Văn, chất lỏng trong ly Thịnh Tuyết Tử đang cầm được lắc đều.

Chẳng lẽ cô muốn dùng thủ đoạn thô tục như vậy, giả vờ ngã đổ rượu lên người Kì Lục Văn?

Ngay lúc Lộc Lê đang suy nghĩ như vậy, liền nhìn thấy Thịnh Tuyết Tử đang muốn đến gần Lục Văn, thân thể bắt đầu ve vẩy, cô ta lắc lư như sắp ngã.

Tuy nhiên, ngay khi Thịnh Tuyết Tử sắp rơi vào vòng tay của Kì Lục Văn thì Kì Lục Văn liền tỉnh táo ngước mắt lên.

Ánh mắt lạnh lùng khiến Thịnh Tuyết Tử lập tức cứng đờ, quên mất mục đích ngã xuống, cô có chút sợ hãi nên nhất thời quên phản ứng.

Lông mày của Kì Lục Văn cực kỳ lạnh lùng,

trong mắt anh có một cảm giác khó chịu và hung bạo khi nhìn thấy một người phụ nữ lạ trong lãnh thổ riêng tư của mình.

Nhưng khi Kì Lục Văn liếc nhìn Lộc Lê đang chống cằm ngồi đó, cảm giác hung bạo trong mắt lập tức tiêu tan, anh rút điếu thuốc ra khỏi miệng rồi dập tắt.

"Kì thiếu gia, tôi muốn cùng anh thương lượng hợp tác."

Thịnh Tuyết Tử trong nháy mắt điều chỉnh lại thể trạng, cầm sâm panh ngồi trên chiếc ghế sofa đơn bên cạnh Kì Lục Văn, bắt chéo chân để lộ đôi chân dài.

Lộc Lê nhìn và lén chớp mắt với Kì Lục Văn.

Kì Lục Văn thu hồi ánh mắt, dừng lại ở Thịnh Tuyết Tử một giây, sau đó lấy điện thoại tiếp tục mở trò chơi.

Thịnh Tuyết Tử không tức giận vì bị phớt lờ, "Kì thiếu gia, lần hợp tác này với tôi anh nhất định sẽ rất hứng thú. Là việc liên quan đến cô công chúa nhỏ ở Lộc Uyển."

Nghe về mình, Lộc Lê trở nên thích thú và vểnh đôi tai nhỏ lên.

Kì Lục Văn liếc nhìn Thịnh Tuyết Tử một cách keo kiệt.

“Kì thiếu gia có thể không biết, bởi vì Kì thiếu gia đã nhiều năm không có hôn thê, cho nên mới có lời đồn đại, giữa Kì thiếu gia và tiểu công chúa này có quan hệ bất thường.”

“Cô có biết cô đang nói cái gì không?” Kì Lục Văn thanh âm lạnh lùng.

Thịnh Tuyết Tử trực tiếp đáp lại lời của Kì Lục Văn, "Tôi biết anh là Kì thiếu gia, là người kiểm soát huyết mạch kinh tế của thành phố Thanh Dương. Anh không quan tâm đến những tin đồn này, nhưng cô công chúa nhỏ dường như chỉ mới 20 tuổi này, danh tiếng của cô ấy phải làm sao đây?"

"Vì vậy?"

“Nhưng nếu anh đính hôn vào lúc này, tin đồn đương nhiên sẽ bị bác bỏ. Hơn nữa, trong thời gian này tôi cũng cần một cuộc hôn nhân. Tôi nghĩ rằng nhìn toàn bộ thành phố Thanh Dương, thì chỉ có tôi là người duy nhất có thể đảm nhận thân phận Kì phu nhân.”

Thịnh Tuyết Tử kiêu hãnh và tràn đầy tự tin.

Lộc Lê im lặng xem chương trình, mặc dù khinh miệt cách tiếp cận của Thịnh Tuyết Tử nhưng cô phải thừa nhận rằng cảm giác tự tin của Thịnh Tuyết Tử vẫn rất hấp dẫn.

Đến mức Lộc Lê có chút khẩn trương nhìn Kì Lục Văn, nhưng Kì Lục Văn lúc này lại tình cờ liếc nhìn Lộc Lê một cái, khóe miệng lặng lẽ cong lên, "Đề nghị không tệ."

Lộc Lê đột nhiên ngồi thẳng dậy.

Ý gì đây?

Ý chú ấy là sao cơ?

Khi Thịnh Tuyết Tử nhận được phản hồi tích cực từ Kì Lục Văn, cô ấy ngay lập tức mỉm cười tự tin: "Chúng ta có thể nói về những cách hợp tác, ví dụ như bây giờ chúng ta có thể cùng nhau tạo ra một số trò chơi."

"Điều đó không phải là không thể."

Lúc Kì Lục Văn nghe được những lời này, sắc mặt Lộc Lê tối sầm lại.

Cô luôn nghĩ rằng Kì Lục Văn là người đứng đầu Thanh Dương, nên đối với những nữ nhân chủ động lại gần thả thính thì đều sẽ bị loại trừ và thờ ơ.

Nhưng sau khi Thịnh Tuyết Tử nói ba câu, hắn liền đồng ý?

Theo quan điểm của Lộc Lê, Kì Lục Văn đồng ý hợp tác với Thịnh Tuyết Tử trước, sau đó sẽ tiếp xúc hẹn hò.

Chết tiệt, Kì Lục Văn!

Anh "câu cá" giỏi như thế!

Lộc Lê trong lòng mắng một câu, xoay người rời đi.

Cô không rời đi mà đi vào nhà vệ sinh bên ngoài, ngồi vào bồn rửa và điên cuồng gửi tin nhắn mắng mỏ Kì Lục Văn.

Cô gõ chữ chửi rủa trên điện thoại, trong miệng cũng thút thít chửi rủa.

Đến nỗi Lộc Lê không để ý rằng cửa nhà vệ sinh đã mở, người đàn ông khoanh tay trước ngực chỉ nhìn cô chửi rủa, trong khi điện thoại liên tục rung lên vì tin nhắn của cô.

Kì Lục Văn bước tới và đóng cửa lại, anh mở hai tay ra đứng trước mặt Lộc Lê, đặt tay lên bồn rửa mặt và ôm Lộc Lê vào lòng.

Lộc Lê kinh ngạc ngẩng đầu, gặp phải ánh mắt Kì Lục Văn, nhất thời có chút bối rối.

"Mắng chú là gì? Chó?" Kì Lục Văn nhướn mày.

Lộc Lê nghĩ đến vừa rồi Kì Lục Văn trả lời Thịnh Tuyết Tử, rêи ɾỉ nói: "Không phải sao? Người ta nói gì thì là như thế. Kì đại nhân danh tiếng lừng lẫy từ khi nào lại trở nên ngu ngốc như vậy? Còn nói đề nghị của cô ta không tệ."

"Tránh ra, đừng để ý đến cháu."

Lộc Lê đá nhẹ Kì Lục Văn và đẩy anh ta ra, cô vừa nhảy xuống thì lại được Kì Lục Văn bế lên cho cô ngồi vào vị trí cũ.

Anh lại đến gần cô, rất gần cô, "Người mà công chúa nhỏ dẫn đến, nhất định phải giữ thể diện, nếu không thì cô công chúa nhỏ sẽ tức giận mà mắng người."

"Vậy thì cảm ơn Kì thiếu gia đã cho tôi thể diện."

"Đừng khách sáo, với người bình thường chú sẽ không như vậy, chỉ cho cô công chúa nhỏ mà thôi." Kì Lục Văn mỉm cười, đưa tay nhéo nhéo mặt Lộc Kê.

Lộc Lê tức giận bác bỏ: "Vậy Kì thiếu gia, chú mau đi bàn bạc với cô Thịnh Tuyết Tử của chú, xem khi nào hai người có thể ở bên nhau. Để cháu đi tìm bạn trai tương lai của mình."

“Bạn trai tương lai?” Kì Lục Văn lập tức tối sầm mặt lại.

Lộc Lê kiêu ngạo, cố ý nói: “Còn gì nữa? Cháu đã 20 rồi nên muốn yêu. Cháu không muốn giống như chú Kì, đã gần 30 rồi mà vẫn chưa có bạn tình."

Lộc Lê lẩm bẩm đẩy Kì Lục Văn ra và nhảy xuống đất.

Cô đang định rời đi thì bị Kì Lục Văn túm lấy cổ áo kéo cô lại.

Anh cúi xuống nhìn cô, giọng nói lạnh lùng hơn trước vài bậc: "Chú cho cháu hai sự lựa chọn. Chia tay với người đó. Hoặc là chú sẽ tự mình tìm tới người đó."

Sát khí lóe lên trong mắt người đàn ông, khiến Lộc Lê có chút sợ hãi.

Nhưng Lộc Lê lại bướng bỉnh nói: "Chú có thể tiếp xúc với người khác, tại sao cháu lại không thể? Kì Lục Văn, chú không thể chỉ dựa vào chú là trưởng bối để quản lý cuộc sống tình cảm của cháu, chú tự quản lý bản thân mình đi."

"Đừng bắt chú phải nói lại lần thứ hai." Kì Lục Văn nhìn chằm chằm vào Lộc Lê.

“Cháu không muốn nói nữa,” Lộc Lê đẩy Kì Lục Văn ra: “Thịnh Tuyết Tử vẫn đang đợi cháu ở bên ngoài. "

Nói xong Lộc Lê đi ra ngoài.

Kì Lục Văn kiềm chế ý định trói Lộc Lê lại và kiềm chế cơn tức giận của mình.

Nhưng chưa đến một phút, Kì Lục Văn lập tức gọi điện thoại: “Điều tra một người cũng không được, nuôi một đống rác rưởi?”

Trong vòng 24 giờ, tôi muốn biết cẩu nam nhân trong lòng Lộc Lê là ai.

Lộc Lê điều chỉnh tâm trạng và quay lại tìm Thịnh Tuyết Tử.

"Tôi đang tìm cô." Thịnh Tuyết Tử cau mày khi nhìn thấy Lộc Lê, rõ ràng là không vui vì Lộc Lê đã biến mất lâu như vậy.

"Xin lỗi, bụng tôi có chút khó chịu, nên tôi vào nhà vệ sinh một lát."

"Không sao, chúng ta nên đi rồi."

"Rời đi sao?"

"Ừ, Kì tiên sinh tối mai mời ta cùng nhau ăn cơm." Thịnh Tuyết Tử chỉnh lại tóc tai, trong mắt tràn đầy niềm tự hào cùng sự tự tin.

Lộc Lê vừa mới điều chỉnh tâm tình, lại bị lời nói của Thịnh Tuyết Tử kí©h thí©ɧ lần nữa.

Kì Lục Văn sẽ không bao giờ chủ động mời ai đó.

Hơn nữa, Kì Lục Văn người mà Lộc Lê hiểu rõ, cho dù có yêu Thịnh Tuyết Tử thì anh ta cũng sẽ không mời.

Chú ấy muốn làm gì?

Trong lòng cô muốn quay lại tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng lúc này Lộc lại mỉm cười tiễn Thịnh Tuyết Tử đi.

Thịnh Tuyết Tử vừa mới rời đi, cô lập tức quay người chạy vào trong.

Cô vội vàng quay lại phòng làm việc riêng, đá mạnh vào cửa phòng làm việc riêng phát ra âm thanh rất lớn.