Cô Vợ Nhỏ Cay Cú

5.2/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 1 Sự Vụ Sở Hằng Giản Hệ Liệt
Nàng thiếu hắn một phần nhân tình để bồi hoàn lại muốn chiếm hữu lòng của nàng hắn thấy là đương nhiên Hắn cứu nàng một cái mạng yêu hắn là may mắn của nàng đó chứ? Gì chứ? Ngải Trinh nàng thật là 1 c …
Xem Thêm

Lúc đêm khuya, trong thành phố mọi âm thanh đều yên ắng

“Kít” một tiếng thắng xe vang lên cho dù là tính năng BMW tốt thế nào thì trong đêm yên tĩnh thì vẫn ở trên mặt đường kêu tiếng không nhỏ.

Bmw màu bạc dừng trước một gian hàng bách hóa 24 giờ, cửa xe từ từ mở ra, 1 bóng dáng cao lớn bước ra, trong bóng đêm không thấy rõ dung mạo của hắn, chỉ có ánh đèn vàng bên đường đem bóng dáng của hắn kéo dài thật dài mơ hồ có mùi vị của thần bí ưu nhã.

Hắn nhẹ nhàng đi vào không tới hai phút liền xách theo một túi đựng mỳ ăn liền đi ra ngoài, nhìn ra được hắn là người làm việc hiệu suất cực cao mục tiêu minh xác không có sự kéo dài.

Vậy mà đang khi hắn chuẩn bị trở về trên xe, nhìn thấy qua cửa kinh có phản chiếu cái gì đó, con ngươi đen cảm giác có mấy đạo bóng đen bất thường cách đó không xa trong ngõ tối miệng chợt lóe lên.

Khẽ nheo lại tròng mắt đen sâu hắn khó được khi có một tia dừng lại bởi vì thính giác nổi trội hơn người kia nói cho hắn biết trong ngõ tối có dây dưa, nói đúng ra là mấy nam nhân cùng một nữ nhân dây dưa.

Hắn tại không phủ nhận hắn cũng không phải là một người tốt tâm địa thiện lương nhưng ít ra hắn cũng không phải là kẻ khốn khϊếp khoanh tay đứng nhìn thấy chết mà không cứu .

Vì vậy, hắn mở cửa xe, cầm trên tay đem túi mỳ ăn liền ném vào trong ngay sau đó liền đi tới ngõ tối kia. . . . . .

“Con bà nó, cút xa một chút cho tao, nam nhân thối!”

Từng trận va chạm không biết tên ầm ầm vang xen lẫn là tiếng 1 nữ nhân trẻ tuổi chửi rủa truyền ra, tiếp theo là tiếng nam nhân khổ sở rêи ɾỉ khiến cho người đang đến gần ngõ tối miệng không khỏi nâng lên.

“Ôi mẹ nó, cái con đàn bà chanh chua này, mày có phải là phụ nữ không đấy!” Nam nhân bị đau tuôn ra câu mắng.

“Cút ngay!” Nữ nhân kia hung tợn gào tựa hồ không có một tia sợ hãi, thậm chí nhìn các nam nhân kia nói càng thêm hung ác:

“Đừng đυ.ng vào tao, a, táo cắn chết mày.”

“A. . . . . . Đau, đau, đau, đại ca, con đàn bà này là kẻ điên.”

Ven đường ánh đèn mờ chiếu vào ngõ tối, hắn cũng rốt cuộc thấy rõ tình hình. Cuối hẻm, 4, 5 người vạm vỡ vây quanh 1 tiểu nữ nhân, hắn nhìn không rõ dung mạo của cô gái kia nhưng lại có thể rất dễ dàng nàng mặc áo sơ mi cùng quần jean rất đơn giản mà cũng có thể đem thân thể của nàng uyển chuyển phong tình, nhưng…tình huống so với hắn tưởng tượng còn đặc sắc hơn rất nhiều, cho dù là cách xa tình huống như bình thường. 4, 5 người vạm vỡ không giải quyết được một tiểu nữ nhân, tay chân nàng cùng sử dụng điên cuồng kéo cắn đá đập ra trận và may là nam nhân kia cũng đánh không lại nàng, nên mất khống chế.

Kẻ cầm đầu, phun 1 miếng nước bọt, gian ác mà đối với tiểu nữ nhân nói:

“Muốn trả tiền, hay muốn bán mình cho cô chọn một.”

“Chọn cái con mẹ mày!” Nữ nhân lỗ mãng nói :

“Tao không có nợ tiền mày, tao còn cái rắm thôi? Muốn bán mình bảo mẹ này đi bán nếu không mày chính mình tự đi đến bar làm trai bao cũng được đấy.”

Hắn xác định… hắn cười, khóe môi nâng lên đường cong, dưới loại tình huống nguy hiểm này mà nàng còn dám kiêu ngạo như vậy, đến tột cùng cô gái này có lá gan to bao nhiêu?

“Con . . . . . Đclmm! Các huynh đệ lên, trói cô ta lại.”

Nói xong, mấy kẻ kia nhanh chóng tiến lên, hợp lực áp chế nữ nhân như con mèo hoang kia, dù sao sức lực của nam nhân và nữ nhân luôn chênh lệnh coi như nàng giãy giụa thế nào đi nữa nhưng vẫn bị ấn ở trên tường không thể động đậy rồi.

“Tao nhổ vào, lũ nam nhân thối, cút, cút ngay… nam nhân không có một người nào tốt.” Nữ nhân ngửa lên khuôn mặt nhỏ nhắn, khinh thường, kiệt ngao.

Cũng là trong nháy mắt đó…trong ánh đèn mờ nhạt nhìn nhìn hắn rõ dáng vẻ của nàng. Kinh ngạc…. không đủ để hình dung cảm giác của hắn nói đến xinh đẹp nàng cũng không xinh đẹp như mấy người bạn của hắn, chỉ là cái loại quật cường sáng rỡ đó làm cho ngũ quan nàng trở nên nàng thanh lệ, hiếm có không thể tưởng tượng nổi.

“Con đàn bà chết tiệt, xem chúng tao sử lý mày trước để xem mày còn dám kiêu ngạo như thế không!” Nói xong tên kia lộ ra nụ cười da^ʍ tà

” Giằng co lâu lâu như vậy, chúng ta cũng nên hưởng thụ một chút chứ nhỉ? “

“Khốn kiếp, khốn kiếp… biếи ŧɦái!” Nữ nhân thở gấp gáp rống giận, toàn thân lại bị áp chế không cách nào tránh thoát, nguy hiểm vô cùng cấp bách, nàng tựa hồ còn chưa phải biết sợ, chỉ là lên tiếng mắng:

“Không cho phép đυ.ng vào tao, mày dám? Mày, đi tìm chết đi!”

Rốt cuộc bị tiểu nữ nhân hung hãn làm cảm phục thời điểm ngàn quân nguy kịch hắn chậm rãi đi vào thanh âm cực kỳ thấu xương:

“Nghe không hiểu quốc ngữ sao? Cô ấy kêu mấy người buông ra kìa.”

Một đạo thanh âm bên ngoài vang lên khiến trong ngõ tối bỗng chốc an tĩnh lại.

Ngải Trinh thở hổn hển bị áp chế ở trên tường không cách nào nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên có người tới cứu nàng? Giống cẩu huyết trong phim thần tượng thế! Nàng còn tưởng rằng nàng chết chắc, quyết tâm cho dù chết cũng muốn bị mất đi tôn nghiêm, không nghĩ tới nàng vận số còn không kém, coi như kẻ cứu nàng là sinh vật phái nam nàng hận nghiến răng nghiến lợi, nàng cũng nhịn.

Bóng người đến gần Ngải Trinh cũng không tự giác khẽ hé miệng nhỏ, lạnh quá, nam nhân ăn mặc gọn gàng, bả vai rộng, hông gầy cùng chân thon dài quả nhiên là tình tiết trong phim thần tượng tối nay muốn diễn, Ngải Trinh không nhịn được nuốt nước miếng đáy lòng chậc chậc hai tiếng.

“Mày là ai? Tao khuyên mày đừng nên xen vào việc của người khác.” Kẻ cầm đầu hung ác nói xong, nhìn kẻ kia một thân tây trang, một bộ dáng mặt trắng cho nên chả thấy quan trọng.

“Đại ca, để em đối phó.”

1 tên trong số đó xông lên phía trước, tính toán dễ dàng giải quyết kẻ xen vào việc của người khác nhưng tất cả xảy ra quá nhanh đang lúc mọi người còn tới không kịp phản ứng thì thấy kẻ xông ra liền bay trở về nguyên điểm xuất phát ”Đông” một tiếng nằm trên mặt đất, cũng không nhúc nhích, tựa hồ đã hôn mê.

Ngải Trinh có chút kinh ngạc nhìn về nam nhân phía giống như căn bản không có di động bước chân kia, chính hắn… a,…xem ra nam nhân này bản lĩnh không tệ.

Rốt cuộc nhận thấy được nguy cơ theo bản năng kẻ kia buông ra Ngải Trinh đồng loạt xông lên mà hướng tên kia tấn công nhưng không tới mấy giây kẻ kia liền kêu rên không ngừng, theo bản năng muốn sống sót lập tức vỗ lấy kẻ đã bất tỉnh dìu đi cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi ngõ tối, cứ như vậy một cuộc “Quần đấu” biến thành một nhóm người chạy chối chết và nhanh chóng kết thúc. Trong nháy mắt, ngõ tối liền khôi phục yên tĩnh cần có.

“Mẹ nó, chết tiệt.” Nhỏ giọng mắng một câu, Ngải Trinh từ dưới đất đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người nhất thời cảm thấy toàn thân đau nhức không ngừng

“Muốn thả người cũng không nói trước một tiếng, té lăn trên đất, đau chết!”

Tiếng cười lơ đãng từ khóe miệng của hắn nhẹ phát ra khiến Ngải Trinh bỗng chốc ngẩng đầu, tức giận hướng về phía hắn mở miệng:

“Cười gì cười, có gì đáng cười? Xú nam nhân!”

Sửng sốt một chút, hắn dù bận vẫn ung dung gấp đôi tay nhìn nàng, tối nay hắn cuối cùng thấy câu “Lòng tốt lại bị coi là gan lừa” này hiểu thấu triệt, không nhìn nàng cậy mạnh nữa hắn ngữ điệu lành lạnh vang lên:

“Cô còn tốt đó chứ? Có bị thương không?”

“Mắc mớ gì tới anh!” Ngải Trinh một bộ mặt tự nhận gặp xui xẻo hừ nhẹ, nhe răng trợn mắt chịu đựng toàn thân đau đớn đi về phía hắn, lần này cũng rốt cuộc hoàn toàn thấy rõ bộ dáng của hắn rồi.

Chậc! Mặc dù đã sớm phát hiện đây là một cực phẩm nam nhân nhưng không nghĩ tới thật quá giống như kịch hơn phim thần tượng, ngũ quan mơ hồ có chút tư vị người phương Tây, mày rậm, mắt như chim ưng, môi mỏng, anh tuấn từ ngoài nhìn mà nói nam nhân này phong cách cũng là tuyệt cao mặc dù có chút lãnh khốc, cũng không phải nam nhân đơn giản, nhưng…như thế nào đi nữa cũng là nam nhân! Ngải Trinh nâng lên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, môi hồng có chút không vừa ý ngọ nguậy:

Thêm Bình Luận