Chương 21: Thổi Gió Bên Gối

Kha Kiêu liếc Ninh Kiều Kiều một cái, cảm thấy bản thân mình cũng coi như là đã sống giữa rừng hoa thế mà cũng có ngày sai lầm.

Em gái bốn mắt này khi đeo kính thì nhan sắc bình thường nhưng khi tháo kính ra thì nhìn thật đẹp!

Khó trách Úc Nhị cảm thấy hứng thú với cô ấy...

“Em gái bốn mắt, cô tên là gì?” Kha Kiêu lái xe hỏi.

Ninh Kiều Kiều về nước, nhìn Kha Kiêu một cái rồi nói với giọng như muỗi kêu: “Ninh Kiều Kiều.”

Kha Kiêu gật đầu và đánh tay lái một cái: “Kha Kiêu.”

Kha Kiêu...

Anh ta đang nói tên anh ta à?

Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, bất ngờ nhìn Kha Kiêu với vẻ mặt không thể tin.

Anh ta là chủ tịch tập đoàn Kha Thị!

Sở dĩ Ninh Kiều Kiều biết hai chữ “Kha Kiêu” là bởi vì một tháng trước, cái tên này có thể nói là chiếm lĩnh trên các tiêu đề của các tờ báo truyền thông lớn.

Tổng giám đốc mới của tập đoàn Kha thị nhậm chức và đính hôn với con gái của một thương nhân giàu có khác ở thành phố G!

“Tại sao cô lại nhìn tôi như vậy, yêu tôi rồi à? Vậy cũng không được, mặc dù cô lớn như vậy còn không có kiên nhẫn, thế nhưng nếu Úc Nhị coi trọng thì tôi cũng không động vào phụ nữ của anh em mình.”

Kha Kiêu cười như không cười nói.

“......”

Ninh Kiều Kiều cúi đầu, cô chợt nhớ tới cảnh tượng hôm nay khi lần đầu tiên cô nhìn thấy Kha Kiêu, lúc đó anh ta trái ôm phải ôm... Nhưng không phải anh ta đã đính hôn sao?

Trong xe bỗng nhiên im lặng, Ninh Kiều Kiều im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn Kha Kiêu với ánh mắt chân thành và nói: “Cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi, sau này nếu anh cần tôi giúp gì thì tôi nhất định sẽ trả ơn anh!”

Cô không có tiền, lấy tiền trả ơn Kha Kiêu cũng không thực tế, hơn nữa tổng giám đốc tập đoàn Kha thị làm sao có thể để ý đến mấy đồng tiền của cô chứ.

Tòa nhà bệnh viện ở gần trước mặt, Kha Kiêu nghiêng đầu liếc Ninh Kiều Kiều một cái, cười nửa miệng rồi nói: “Có ơn phải trả, anh trai thích tính tình của cô. Đừng nói đến đúng là tôi có chỗ cần cô giúp đỡ.”

“Cái gì?” Ninh Kiều Kiều nghi ngờ hỏi.

“Ở chỗ của Úc Nhị có một mảnh đất mà tôi rất muốn, cô đi lấy giúp tôi thì coi như là cô đang trả ơn cho tôi, thấy thế nào?” Kha Kiêu nói.

Tối nay anh ta gọi Úc Thiếu Mạc ra là vì chuyện này, nhưng tên kia lại rất cứng rắn, cả đêm cũng không nói đến chuyện này.

Anh ta nhắc tới mấy lần còn bị tên kia tránh đi!

Kha Kiêu uống một bụng rượu mà không làm được việc, trong lòng cũng có chút không thoải mái.



“Tôi đi lấy nó? Tôi phải lấy nó như thế nào?” Ninh Kiều Kiều ngạc nhiên nhìn Kha Kiêu.

Kha Kiêu lái xe vào bãi đỗ xe, sau khi tắt máy anh ta nhìn Ninh Kiều Kiều, đôi mắt đào hoa nhướng lên và nói: “Thổi gió bên gối, cô không hiểu sao?”

Thổi gió bên gối?

Ninh Kiều Kiều còn chưa lấy lại tinh thần thì Kha Kiêu đã mở cửa bước xuống xe.

Ninh Kiều Kiều cũng vội vàng mở cửa xe, chạy về phía tòa nhà cấp cứu.

Kha Kiêu liếc mắt nhìn bóng lưng Ninh Kiều Kiều, anh ta nhếch môi cầm điện thoại di động vừa đi vừa quay số.

“Cậu có còn muốn cô gái của cậu không?”

Giọng nói trầm thấp của Kha Kiêu vang lên rõ ràng trong đêm tối đen, chỉ là Ninh Kiều Kiều đã chạy xa nên cô không nghe thấy.

Ninh Kiều Kiều chạy đến tòa nhà cấp cứu, tìm y tá hỏi thăm mới biết bà Trương vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật.

Ninh Kiều Kiều nghe thấy còn trong phòng phẫu thuật thì hai chân cô mềm nhũn, y tá có chút không đành lòng nhìn cô bé trẻ tuổi này liền đỡ cô ngồi xuống ghế bên cạnh.

“Lúc bệnh nhân được đưa tới thì cả người đều là máu, hiện giờ bác sĩ đang cố gắng hết sức cứu chữa! Bây giờ cô đã đến thì đi thanh toán tiền viện phí trước đã.”

Y tá đưa cho Ninh Kiều Kiều một đống danh sách.

Đầu óc Ninh Kiều Kiều quay cuồng, cô sửng sốt vài giây mới tỉnh táo cúi đầu nhìn danh sách trong tay rồi lại bị con số trên đó dọa sợ.

“Sao có thể đòi nhiều tiền như vậy?”

Ninh Kiều Kiều trợn tròn hai mắt.

“Cái này mà coi như nhiều sao? Người bị đâm trong nhà cô là bà già! Chỉ cần truyền máu thôi cũng không biết phải tốn hết bao nhiêu, còn chưa tính tiền viện phí sau này... Tiền chỉ trong ngày hôm nay, cô nhanh chóng trả tiền đi!” Y tá nói.

Ninh Kiều Kiều cầm hóa đơn đứng lên rồi đi về phía nơi bệnh viện nộp phí.

Và sau đó thì sao?

Ninh Kiều Kiều đứng trong đại sảnh trống rỗng, nhìn cửa sổ nhỏ sáng rực cách đó không xa.

Cô phải làm gì đây? Tiền trên người cô ngay cả số lẻ này cũng không đủ!

Ninh Kiều Kiều cầm điện thoại lên, lần lượt lục lọi danh bạ từng cái một.

Các bạn cùng lớp thì không cần phải tìm, tất cả mọi người đều là sinh viên cũng không có nhiều tiền như vậy.

Người duy nhất có thể giúp cô thì chỉ có Bách Hiểu, nhưng Bách Hiểu...

Tiền tiêu vặt của Bách Hiểu so với tiền thuốc men cũng chỉ là giọt nước trong ly.



Cuối cùng, Ninh Kiều Kiều nhìn lên cái tên duy nhất là “anh trai”.

Ngón tay Ninh Kiều Kiều đặt trên màn hình hơi run rẩy, từ đầu đến cuối đều không ấn được.

Chắc là lúc này Nhiễm Văn Hiên đang ở cùng một chỗ với Hàn Lộ...

Đột nhiên, trong đại sảnh yên tĩnh vang lên tiếng giày da, trong không gian yên tĩnh nghe vô cùng rõ ràng.

Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng dáng của một người đàn ông đang đi về phía vị trí mà cô đang đứng.

Có lẽ cũng là người nhà đến nộp phí, Ninh Kiều Kiều cúi đầu cầm điện thoại rời đi, cô chuẩn bị đi ra chỗ khác gọi điện thoại.

“Cô Ninh.” Vậy mà người đàn ông kia lại lên tiếng gọi Ninh Kiều Kiều.

Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, đột nhiên cô xoay người lại nhìn người đàn ông kia với vẻ mặt nghi ngờ: “Anh đang gọi tôi à?”

Chỗ này chỉ có hai người bọn họ, ngoại trừ gọi cô ra thì còn có thể gọi ai?

Lục Nghiêu hơi bất lực nhìn Ninh Kiều Kiều, được rồi, lần trước cô gái này cũng không đeo kính, xem ra lại không nhớ dáng vẻ của anh ta rồi.

“Cô Ninh, tôi là trợ lý của tổng giám đốc tập đoàn Úc thị, tôi tên là Lục Nghiêu, là tổng giám đốc của chúng tôi để tôi đến, anh ấy nói có lẽ cô cần giúp đỡ.” Lục Nghiêu nói.

“......”

Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, tập đoàn Úc thị?

“Úc Thiếu Mạc?”

“Đúng vậy, cô Ninh.” Lục Nghiêu gật đầu: “Một tiếng trước Mạc thiếu có việc đã bay tới châu u, cho nên anh ấy không thể tự mình đến đây, à, đúng rồi. Là Kha thiếu gọi điện thoại cho Mạc thiếu, Kha thiếu bảo tôi nói cho cô biết, anh ta đã về nhà ngủ.”

Kha Kiêu đã đi rồi sao? Một tiếng trước...

Ninh Kiều Kiều cụp mắt, Úc Thiếu Mạc đi châu u sao? Không phải lúc đó còn đang uống rượu ở quán bar sao.

“Cô Ninh, cô cần giúp gì?” Thấy Ninh Kiều Kiều ngẩn người, Lục Nghiêu liền hỏi.

Ninh Kiều Kiều sửng sốt, sau khi phục hồi tinh thần thì nhìn Lục Nghiêu, cô dừng lại một chút rồi cắn môi nói: “Điều kiện trao đổi là gì?”

Ninh Kiều Kiều không ngốc. Cô cũng không cảm thấy Úc Thiếu Mạc để trợ lý của anh ấy đến bệnh viện muộn như vậy, là biểu hiện của tình yêu.

“Cô Ninh là người thông minh tất nhiên là biết Mạc thiếu muốn cái gì.” Lục Nghiêu nói.

“...” Đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp của Ninh Kiều Kiều trầm xuống.

“Thật ra cô Ninh cần gì phải làm vậy, Mạc thiếu luôn luôn có tình có nghĩa với người của anh ấy. Nếu cô Ninh theo Mạc thiếu thì có thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn trước mắt, cho dù có một ngày nào đó cô và Mạc thiếu chia tay thì cô cũng có được một khoản tiền đủ để cô tiêu cả đời. Huống chi người này là Mạc thiếu, cô Ninh có biết ở thành phố G có bao nhiêu phụ nữ đều…”

Lục Nghiêu đảm nhận vai trò vận động khách.