Chương 20: Tìm Được Chỗ Dựa

Triệu Mỹ Hoa vừa nhìn thấy Kha Kiêu vừa bước vào thì mỉa mai Ninh Kiều Kiều nhưng ánh mắt lại âm thầm đánh giá Kha Kiêu.

Nhìn khí chất của người đàn ông mà con khốn này dẫn về cũng biết là không phải người bình thường, nó đã gặp anh ta lúc nào?

Sau khi vào cửa Kha Kiêu liền đứng ở nơi đó, hai tay anh ta đút vào túi quần, cũng không nói chuyện giúp Ninh Kiều Kiều, rõ ràng là dáng vẻ đang xem kịch.

“Tôi còn tưởng rằng cô có gan cắt đứt quan hệ với ba cô, thì ra là đã tìm được một chỗ dựa vững chắc hơn!”

Triệu Mỹ Hoa tiếp tục mỉa mai, rõ ràng là bà ta hiểu lầm quan hệ giữa Ninh Kiều Kiều và Kha Kiều.

“Tôi hỏi bà, có phải mẹ Trương đang ở chỗ bà hay không, mau giao người ra cho tôi!”

Ninh Kiều Kiều cũng lười giải thích, ánh mắt cô nhìn thẳng vào Triệu Mỹ Hoa rồi nói.

“Mẹ Trương? Cô tìm bà già đó để làm gì?” Triệu Mỹ Hoa sửng sốt một chút, đột nhiên bà ta phản ứng lại nhìn thẳng vào Ninh Kiều Kiều rồi lớn giọng hét lên:

“Ta nói tại sao lại không thấy bà già kia thì ra là bị cô mang đi! Chà, không phải cô không có khả năng sao? Còn muốn mang người hầu trong nhà đi hầu hạ cô?”

“Mẹ Trương không phải người hầu! Triệu Mỹ Hoa, tôi cảnh cáo bà, mau giao mẹ Trương ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”

Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ninh Kiều Kiều đỏ bừng.

“Con khốn này, cô to gan rồi! Dám nói chuyện với tôi như vậy!” Đột nhiên Trương Mỹ Hoa từ trên cầu thang vọt xuống, giơ tay mạnh mẽ tát vào mặt Ninh Kiều Kiều!

Ninh Kiều Kiều tránh không kịp liền bị Triệu Mai Hoa đánh ngã sang một bên, kính cận rơi xuống đất.

Kha Kiêu nhíu mày, đôi chân dài của anh ta đi tới đỡ Ninh Kiều Kiều dậy và hỏi: “Cô có sao không?”

Ninh Kiều Kiều che mặt lắc đầu.

“Con khốn! Không cho mày chút màu sắc thì mày không biết trời cao đất dày! Còn dám báo cảnh sát? Dẫn người đàn ông của mày cút ra khỏi đây ngay lập tức! Nếu không tôi sẽ phải gọi cảnh sát! Nửa đêm, hai người đột nhập vào nhà tôi là muốn làm gì?”

Triệu Mỹ Hoa hung dữ trừng mắt nhìn Ninh Kiều Kiều, giống như một cái tát vừa rồi không đủ để bà ta hả giận.

“Lặp những gì mà bà vừa nói với tôi một lần nữa xem?”

Đột nhiên giọng nói nham hiểm của Kha Kiêu vang lên.

Triệu Mỹ Hoa bị ánh mắt lạnh như băng của anh ta dọa sợ, nhưng nghĩ đến đây là nhà mình liền nuốt nước miếng cố gắng bình tĩnh nói: “Nói cái gì? Anh muốn tôi nói cái gì? Anh là cái thá gì vậy? Ra khỏi đây ngay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát và bắt anh ngay lập tức!”



“A…” Kha Kiêu lạnh lùng nhếch khóe môi.

“Ầm ĩ cái gì vậy?” Đột nhiên giọng nói của Nhiễm Quốc Đào vang lên ở cầu thang, ông ta nhìn Triệu Mỹ Hoa với vẻ mặt không vui: “Hơn nửa đêm rồi còn ồn ào cái gì vậy? Có để cho người khác ngủ không?”

“Lão Nhiễm, ông nhìn con gái ngoan của ông! Hơn nửa đêm chạy về đánh nhau với tôi, tôi không biết mình đã chọc gì đến con bé đâu!” Triệu Mỹ Hoa nói.

“......”

Ninh Kiều Kiều ôm mặt cúi đầu, trên môi nở một nụ cười châm chọc.

Sự thật thì ngược lại.

“Kiều Kiều?” Lúc này Nhiễm Quốc Đào mới quay đầu nhìn qua, ông ta hơi sửng sốt, ánh mắt mở to với vẻ không thể tin được liền từ trên cầu thang bay xuống.

“Ông chạy nhanh như vậy để làm gì? Nó đã cắt đứt quan hệ với ông mà ông còn vội vàng như vậy?” Triệu Mỹ Hoa hét lên.

Bây giờ sao Nhiễm Quốc Đào còn quan tâm đến Triệu Mỹ Hoa chứ, chạy từ trên cầu thang xuống, ngay cả thở cũng không kịp thở liền nhìn Kha Kiêu với ánh mắt tha thiết, ông ta lắp bắp gọi: “Kha Kha Kha…tổng, sao anh lại đến đây?”

Công ty Nhiễm Quốc Đào phải dựa vào danh sách công ty của Kha Kiêu mới có thể trộn chút dầu mỡ.

Trước kia ông ta cũng chỉ gặp Kha Kiêu vài lần từ xa, khoảng cách tiếp xúc gần như vậy, hôm nay vẫn là lần đầu tiên.

Cả người Triệu Mỹ Hoa choáng váng, bà ta không ngốc, vừa nhìn thái độ của Nhiễm Quốc Đào liền cảm thấy không ổn, ánh mắt bà ta nhìn thẳng vào Kha Kiêu rồi cũng không la hét gì nữa.

Kha Kiêu đỡ Ninh Kiều Kiều đứng dậy, nhặt kính cận trên mặt đất rồi đưa cho cô. Anh ta khinh thường liếc mắt nhìn Nhiễm Quốc Đào một cái rồi cúi đầu nói với Ninh Kiều Kiều: “Em gái bốn mắt, nói cho ông ấy biết em muốn gì?”

Lúc này Nhiễm Quốc Đào mới quay đầu nhìn Ninh Kiều Kiều, khi nhìn thấy tay cô che mặt thì ông ta nhíu mày.

Ninh Kiều Kiều giật mình, cô ngẩng đầu nhìn Nhiễm Quốc Đào rồi nói: “Hôm nay tôi đến nhà ông Nhiễm là muốn tìm mẹ Trương, mời hai người giao mẹ Trương ra thì tôi sẽ lập tức đi, tuyệt đối không chậm trễ thêm một phút nào!”

Vẻ mặt Nhiễm Quốc Đào có chút khó coi: “Kiều Kiều con nói cái gì vậy!”

“Ông Nhiễm xin ông trả lại mẹ Trương cho tôi, ở nơi này mẹ Trương là người thân duy nhất của tôi!” Ninh Kiều Kiều gằn từng câu từng chữ.

Cô nhìn Nhiễm Quốc Đào trong mắt không còn chút tình cảm giống như tình thân.

Nhiễm Quốc Đào nhíu mày, vừa định răn dạy Ninh Kiều Kiều nhưng nghĩ đến Kha Kiêu vẫn còn ở đây cho nên chỉ có thể kìm nén lửa giận ở trong lòng mà nói: “Mấy ngày nay mẹ Trương không trở về, bà ấy không có ở đây!”



Mẹ Trương không có ở đây...

Ninh Kiều Kiều nhíu mày, không thể nào! Ở thành phố G mẹ Trương không có chỗ nào khác để đi, ngoại trừ biệt thự nhà họ Nhiễm thì bà có thể đi đâu chứ?

Ninh Kiều Kiều vừa định nói chuyện thì bỗng nhiên điện thoại trong túi vang lên, Ninh Kiều Kiều sửng sốt vội lấy điện thoại ra.

Là một số điện thoại xa lạ, Ninh Kiều Kiều nhíu mày, cô đi sang một bên để nghe điện thoại.

Nhiễm Quốc Đào nhìn thoáng qua Ninh Kiều Kiều rồi lập tức bật mỉm cười tha thiết nhìn Kha Kiêu, một bên Kha tổng, hai bên cũng là Kha tổng.

Kha Kiêu cười nửa miệng liếc mắt nhìn Triệu Mỹ Hoa ở một bên với vẻ mặt ủ rũ, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.

Anh ta không có hứng thú đối với chuyện gia đình người khác, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có người nào dám chửi anh ta!

Cuộc gọi chưa được một phút, sau khi nghe điện thoại xong thì vẻ mặt Ninh Kiều Kiều trắng bệch, cô cúp điện thoại rồi chạy về phía Kha Kiêu, nắm lấy cánh tay Kha Kiêu và run rẩy nói: “Anh mau đưa tôi đến bệnh viện, đến bệnh viện!”

“......”

Kha Kiêu quay đầu nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, em gái bốn mắt này thật đúng là coi anh ta là tài xế sao?

“Tôi cầu xin anh! Mẹ Trương bị tai nạn xe hơi, bây giờ tôi phải đến bệnh viện!” Ninh Kiều Kiều lo lắng đến mức sắp khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ nhăn lại, dù là ai nhìn thấy cũng sẽ đau lòng.

Kha Kiêu âm thầm lắc đầu là do cái tật xấu thương hương tiếc ngọc này của anh ta a...

Thôi đi, dù sao thì cô gái này cũng là người Úc Nhị thích, đến lúc đó tìm anh ấy lấy chút lãi là được.

“Đi!” Kha Kiêu nhướng mày đắc ý mà rời đi. Nhiễm Quốc Đào còn đang nói chuyện với anh ta.

“Cảm ơn, cám ơn ngươi!” Ninh Kiều Kiều cảm kích đến suýt khóc liền vội vàng đuổi theo.

Nhiễm Quốc Đào ở phía sau nhìn về phía cửa với vẻ mặt cực kỳ khó coi, ông ta quay đầu lại nhìn Triệu Mỹ Hoa rồi hét lên: “Vừa rồi bà nói cái gì! Bà có biết là đã đắc tội với Thần Tài không?”

Trương Mỹ Hoa bĩu môi cứng rắn hét lại: “Ông hét với tôi làm gì? Làm sao tôi biết anh ta là ai chứ? Tôi còn tưởng anh là khải tử của con khốn kia! Ông hét lên với tôi làm gì, con khốn kia bắt nạt tôi ông cũng bắt nạt tôi…”

Ánh mắt Nhiễm Quốc Đào sáng như chuông đồng, ông nhìn Triệu Mỹ Hoa đang làm bộ làm tịch lau nước mắt, tức giận đến mức nói không nên lời.

Chiếc xe thể thao với hiệu suất cao phóng một cái thật đẹp, lái xe ra khỏi biệt thự nhanh chóng chạy đến bệnh viện.

Ninh Kiều Kiều im lặng ngồi ở ghế phụ, trong tay vẫn cầm chặt điện thoại di động.