Giá như tôi được như cậu Cẩn Nam à.
Cẩn Nam anh không hiểu ý của Bắc Khải, ảnh tỏ vẻ khó hiểu.
- Cậu muốn như tôi làm gì? Chẳng qua ông bà bô tôi đang đi du lịch nên không có thời gian để ý đến tôi thôi.
- Thôi không nói đến vấn đề này nữa. Uống đi.
" Cạng... keng... keng..."
Sau khi cả hai uống say không còn biết trời đất là gì nữa. Thư Kí Hứa lại phải vác anh về nhà. Vừa về đến cửa thì gặp ngay mẹ anh đang đứng giữa cửa.
- Lại say sao?
Bắc Khải đang say mà nghe giọng nói của mẹ anh cũng phải tỉnh luôn cả rượu.
- Mẹ chưa ngủ sao?
- Anh muốn tôi tức chết sao? có mỗi việc lấy vợ mà cũng không làm được.
- Á... á... đau con....
Bắc Khải anh bị mẹ mình xách tai, đau quá anh không ngừng kêu than. Sao số anh lại khổ vậy.
Thư Kí Hứa thấy sếp mình bị phu nhân xử tử thì anh há hốc mồm mà đứng bất động. Anh nhìn vậy thì chỉ biết cầu mong sếp anh được lành lặn đến ngày mai. Ai mà không biết mẹ sếp đúng là còn hơn cả sư tử chứ.
- Mẹ bỏ con ra trước đã ạ...Đau quá....
- Anh nhìn lại anh xem. Soi gương mình xem đã gần này tuổi rồi còn không chịu lấy vợ.
- Con còn trẻ mà mẹ...
- Anh không lấy vợ thì tôi cho anh đi ăn mày luôn. Sao mà số tôi khổ vậy trời.
Sau bà chỉ mặt anh vào trong gương mà tức giận thì bà bỏ đi để lại cho Bắc Khải nhìn mặt mình vào gương. anh thấy mình còn trẻ mà, gương mặt đẹp trai chứ bộ.
Thấy phu nhân chạy ra rồi thì anh mới dám chạy vào đỡ sếp của mình.
- Sếp không sao chứ?
- Cậu còn hỏi sao? Mau đỡ tôi ra ngoài nhanh đi. Tai đau quá.
- Tai sếp hình như đỏ hết rồi.
- Vẫn còn may là còn đôi tai đó. Mẹ tôi đi rồi sao?
- Phu nhân nên phòng rồi. Chắc mai sếp nên đi tìm vợ đi thôi.
- Mai cậu ngừng lịch trình cho tôi. Mà ở đâu có nhiều con gái vậy?
Hì... Thư kí Hứa anh chắc mai phải giúp sếp anh một tay mới được. Chứ cứ thế này sếp anh bị cho đi ăn mày thì anh cũng phải đi ăn mày theo mất.
- Sếp nghỉ ngơi đi mà chúng ta tính tiếp.
Đặt sếp anh nên giường nằm thì anh cũng cáo lui về nhà. Anh cũng cần nghỉ ngơi.
Bắc Khải được đặt xuống giường thì anh gáy luôn. Anh mệt mỏi rồi. Chắc không tìm được vợ thì anh phải ra đường mất.
Sáng hôm sau anh đi làm sớm lạ thường làm cho đám nhân viên sợ xanh mắt.
NV1... sao sếp đến sớm vậy?
Nv2... Tao cũng không rõ nữa . Không biết nay có bão gì không đi.
Bắc Khải không thèm nhìn đám nhân viên của mình mà đi thẳng về phòng. Anh còn 2 ngày nữa để tìm vợ. Đi làm mà cũng không yên.
- Thư Kí Hứa cậu lăn vào đây cho tôi ngay.
- Sếp à... sao nay sếp đến sớm vậy?
Giọng ngái ngủ của thư kí Hứa trả lời Bắc Khải. Anh còn chưa tỉnh giấc cơ mà. Thư kí Hứa nhìn đồng hồ thì giật mình luôn, sao sếp anh nay đi làm từ 6h sáng vậy? Hả
- Cậu chưa dậy sao? Trừ lương vì tội không nhiệt tình tìm vợ cho sếp.
- Sếp... sếp... em đến liền...
Nghe câu trừ lương của sếp anh thì anh bật dậy như tôm luôn. Số anh cũng nhọ quá à, gặp phải thằng sếp mãi không có vợ lại còn bắt anh đi tìm vợ cho chứ.
Bắc Khải anh chán luôn mà vứt luôn cái điện thoại xuống bàn. anh ngửa đầu ra phía sau ghế mà nhắm mắt suy nghĩ. Đang muốn ngủ thêm chút nữa thì cửa phòng anh mở ra. Là thư kí Hứa dùng tốc độ ánh sáng chạy vào.
- Sếp... sếp... em có mặt rồi.
- Cậu làm gì mà như bị chó đuổi thế?
- Sếp còn hơn cả chó đuổi ấy chứ.
- Cậu nói cái gì? cậu dám bảo tôi là chó hả.
Thư Kí Hứa thấy mình nói có gì đó sai sai nhưng chưa định hình ra câu mình nói thì đã bị sếp anh cho một cái quyển sổ vào đầu.
- á... đau... hì hì... sếp à... em không có ý đó.
- Cậu muốn chết sao?
- Hì... hì... sếp... à... bây giờ chúng ta phải làm sao?
Thư kí Hứa chưa biết mình phải làm sao, từ sáng ra anh còn chưa được ăn gì đây này.
- Cậu bảo ở đâu có nhiều con gái đây?
Bắc Khải anh cũng chẳng biết làm sao nữa. Anh cũng rất mệt nhưng còn 2 ngày nữa. Tính mẹ anh nói là bà làm.
- Chẳng phải ở công ty mình cũng có rất nhiều con gái hay sao?
Bắc khải gật gù đồng ý với ý kiến của thư kí Hứa.
- Nhưng sao chẳng ai thích tôi vậy?
- Chắc có người thích sếp nhưng không dám nói.
- Theo cậu giờ tôi phải làm thế nào để đối phương nói thích tôi.
- Hay sếp tuyển vợ trên web của công ty đi sếp.
- Cậu bị ẩm đầu à. Thế khác nào nói tôi ế thâm niên không có ai lấy nên cẩn tuyển vợ.
Thư Kí Hứa gãi đầu vì chưa có cách hợp lý.
- Hay sếp của lượn lượn qua lại các phòng ban nếu sếp thích nhân viên nào thì chốt luôn.
Bắc Khải vỗ tay " độp độp"... Ý kiến này của thư kí cũng không tồi.
- Ý kiến hay... đi luôn thôi...
Ngày hôm đó anh lượn các phòng ban liên tục làm cho nhân viên ai cũng khϊếp sợ. Không biết mình đã làm sai gì mà sếp cứ lượn qua lượn lại, đến nỗi họ không dám đi cả vệ sinh.
Sau 4h lượn 10 lần công ty anh mà chẳng ưng được cô nào còn làm cho nhân viên hoảng sợ. Bắc khải quyết về phòng để nghĩ cách tiếp.
- Sếp hay là sếp đến bãi gửi xe của nhân viên lúc tan làm đứng chờ đó đi sếp.
- Cậu đúng là toàn ý kiến tồi. Cậu không thấy đám nhân viên nhìn thấy tôi như nhìn thấy ma sao?
- Lúc đó họ nghĩ anh đi kiểm tra họ nên mới sợ anh. Hết giờ rồi thì em nghĩ sẽ khác.
Suy nghĩ một lúc về ý kiến của Thư kí thì anh cũng đồng ý.
- Được rồi. 5h chiều cậu chờ tôi ở bãi gửi xe của công ty. Mua cho tôi bó hoa và 1 cái nhẫn luôn.
- Sếp định cầu hôn luôn sao?
- Nếu được thì bắt luôn về nhà ấy chứ? Cầu hôn gì nữa chứ.
- Hì... hì.. em thấy anh áp lực quá thành bá đạo luôn rồi.
- Còn không mau đi.
Nói rồi thư kí Hứa đi mua đồ như anh nói. Đúng 5h chiều anh và thư kí Hứa đứng ở bãi đỗ xe của công ty.