Chương 3: Bắc khải tìm vợ tiếp

Thư kí Hứa mua hoa và quà xong thì anh chạy vội về phòng của sếp mình. Đẩy cửa bước vào thì thấy Bắc Khải đang nằm dài trên bàn làm việc của mình. Thư kí Hứa đi đến và đưa bó hoa ra trước mặt của Bắc Khải.

- Sếp hoa đẹp và quà của anh đây này.

- Đã đến giờ tan làm chưa vậy?

Bắc Khải vừa nói vừa rụi mắt và nhìn vào đồng hồ. Đúng 4h59 phút anh bật dậy như tôm luôn. Đẩy tay của thư kí Hứa.

- Đi đi thôi. tôi và cậu đến khu để xe của nhân viên nhanh nên.

- Sếp à. Từ từ đã... sếp chờ em với.

Thư kí Hứa lại được phen chạy theo sếp của mình. Bắc khải cứ 0weà chạy thôi, quà không cầm và hoa cũng vậy làm cho thư kí Hứa vừa chạy vừa gọi anh.

- Sếp ơi. Hoa....

Một người chạy một người đuổi theo làm cho đám nhân viên nhìn thấy tưởng hai người đang yêu nhau mà tặng hoa.

nv1.. Sếp và thư kí Hứa có phải đang...xx... không?

nv2... Tôi không biết nữa..

nv3... Như vậy thì tiếc quá, sếp đẹp trai vậy mà.

nv2... Thôi đi thôi, sếp nghe được thì không hay đâu.

Bắc Khải chạy đến cửa hầm gửi xe thì nhân viên bảo vệ cúi đầu chào anh. Cũng là lúc thư kí Hứa chạy đến đưa hoa và quà cho anh.

- Cậu nói xem giờ tôi phải làm sao đây?

- Chẳng phải đứng đây xem có cô nào duyệt được thì bắt về làm vợ sao?

- Đúng đúng... Cậu mau nghiêm túc cho tôi. Hôm nay tôi mà không bắt được vợ thì cậu liệu hồn.

- Hả?.

Thư kí Hứa mắt tròn xoe nhìn anh. Gì chứ? sếp anh đúng bá đạo. Đúng lúc này toàn thể nhân viên công ty anh đều tan làm. Bắc Khải đứng nghiêm túc như lĩnh gác mà cầm bó hoa làm cho đám nhân viên đi qua thi nhau xì xào.

" Chủ tịch sao nay đến đây?

" Tôi không rõ. Lại còn cầm hoa nữa.

" Liệu có bão không. thôi chuồn nhanh đi mày.



Đám nhân viên đi qua anh không ngừng nói cười, anh thấy tức tối trong người mà quay sang nói với thư kí của mình.

- Cậu nói xem phải họ nói thích tôi không?

- Sếp à. anh đứng như vậy thì dọa họ chạy muôn chết rồi còn đâu.

- Tôi phải đứng thế này... hay thế này....

Bắc khải đứng đủ mọi tư thế làm cho thư kí Hứa cũng phải bó tay với anh luôn. Anh đúng nên đi làm diễn viên hài mới đúng. Sau hồi thì các nhân viên lần lượt ra về mà không ai dám ngó ngiêng nhìn sếp mình. Bắc khải quay lại thì thấy hầm gửi xe đã không còn ai nữa. Anh quay sang nhìn thư kí Hứa với ánh mắt muốn tìm câu trả lời.

Thư kí Hứa cũng không ngờ phụ nữ lại chê người đàn ông tuyệt vời như sếp anh. Sếp anh rất hoàn hảo sao? Giàu có, đẹp trai tuy hơi già thôi.

- Về hết rồi sao?

- Sếp cách này của chúng ta không ổn rồi.

- Lãng phí thời gian. Hoa coi như tôi tặng cậu.

Ném bó hoa về phía thư kí Hứa, anh bắt đầu bước đi. Kiếp nạn tìm vợ của anh đúng là bất thành.

- Hả ? sếp sao lại tặng em.

- Không thì vứt vào thùng rác đi cả quà nữa.

Thư kí Hứa cầm lấy quà và hoa mà lòng anh hoang mang quá. Hoa thôi thì tặng mấy chú bảo vệ coi như động viên còn quà thì anh cần mang về nhà.

- Tặng chú, chủ tịch động viên chú.

- Ha? chủ tịch sao?

Chú bảo vệ còn đang thắc mắc tại sao chủ tịch lại tặng mình thì chủ tịch và thư kí đã đi mất tiêu. Quà thì thư kí Hứa thấy tiếc nên giữ lại. Dù sao cũng là một chiếc vòng cô kim cương đó.

- Sếp...

" Sầm " tội cho cánh cửa bị anh đóng đến muốn rời ra luôn rồi. Thư kí Hứa may thay tí nữa thì anh bị kẹp lại giữa cánh cửa.

Bắc Khải đi vào ngồi lại chính chiếc ghế của mình. Anh trầm tư suy nghĩ sao cưới vợ lại khó vậy. Hợp đồng ngàn tỉ đối với anh còn dễ hơn trở bàn tay mà cưới vợ lại khó vậy.

- Cậu nói xem giờ tôi phải làm sao?

- Em cũng không rõ nữa sếp. Hay là sếp bảo phu nhân tự chọn.

- Ừ thì chỉ còn cách đó thôi. chứ tôi cũng mệt mỏi nắm rồi.



Nói rồi Bắc khải thở dài nên vì mệt mỏi, anh không nghĩ lại mệt đến vậy. Tùy theo hứng của mẹ anh vậy.

7h tối anh và thư kí Hứa bắt đầu về nhà. Nhìn vào trong nhà mà anh và thư kí hứa nhìn nhau rồi gật đầu như đi đánh trận vậy.

- Vào...

Cả hai đồng thanh nói với nhau. Đi đến gần cửa nhà thì lại là giọng quen thuộc vang nên.

- Thế nào rồi. Hôm nay lại về tay trắng sao?

- Đúng rồi mẹ ơi. Khó quá à.

- Sao mà khó? Anh không chịu thì có.

- Nhân viên nữ công ty con họ thấy con như thấy ma ấy mẹ.

- Ai bảo lúc nào mặt cũng lạnh tanh lại còn quát tháo nhân viên làm chi.

- Không trưng cái mặt như vậy thì sao đám nhân viên của con họ sợ ạ.

- Mày muốn mẹ tức chết đúng không con?... Mày cứ liệu hồn với bà.

Bắc Khải ôm tay mẹ anh mà nói đúng là khó quá à. Bà cũng làm khó anh quá rồi.

- Bắc khải con hãy để ta chọn nhé.

- Vâng tuy mẹ. Con mệt con đi ngủ trước.

Nói rồi anh đi nên phòng chứ ở đây thêm giây nào chắc chắn anh bị la luôn.

Thư kí Hứa được đẩy của nợ snag cho anh thì anh khép nét mặt mày run rẩy.

- Cậu thấy nó có đồng ý không?

- dạ... dạ...

- Nói đi chứ? Cậu sợ gì chứ?

- Phu nhân chắc chủ tịch đồng ý ạ.

Bà gật gù coi như là anh đồng ý. Mai bà cũng phải đi tìm vợ cho con trai bà mới được.

Thư kí Hứa sau đó cũng xin phép về trước. Anh ở lại chắc anh cũng độn thổ mất.