Chương 1: Cuộc va chạm định mệnh

Bến cảng White House được mệnh danh là thiên đường của Châu Á, nhộn nhịp người qua lại, sầm uất, là mảnh đất màu mỡ mà các chính trị gia, thương nhân, giới thượng lưu hay thậm chí là các băng đảng xã hội đen đều muốn đấu đá tranh ngầm với nhau để chiếm lợi ích. Bên cạnh đó White House còn được gọi là “Hố Đen” vì nó là nơi vô cùng hỗn tạp với đầy đủ các thành phần phức tạp của đáy xã hội bao gồm kẻ vô gia cư, khủng bố bị truy nã, kẻ nghiện ma túy.

Mặc kệ nơi đây phức tạp hay nhộn nhịp như thế nào thì dưới bến tàu Back thuộc một gốc nhỏ của White House, có một bóng dáng gầy gò đang khiêng vác những bao hàng nặng trĩu trên vai, gương mặt nhỏ nhắn thấm đẫm mồ hôi, tóc ngắn gọn gàng, quần áo dính đầy bụi đất tuy nhiên lại cho người khác cảm giác sạch sẽ thuần khiết lạ thường. Cô nàng tomboy này chính là Thảo Trang, tuy nhỏ nhắn nhưng lại rất khỏe mạnh, cô thường làm thêm ở bến tàu này để mưu sinh.

“Đây là thù lao hôm nay của cô." Quản lý bến tàu lạnh nhạt nói.

“Cảm ơn chú."Thảo Trang nở nụ cười nhẹ, dừng như cô đã quen với sự lạnh nhạt của người quản lý.

Sau khi tạm biệt mọi người Thảo Trang nhanh chóng đi về nhà trọ vì đêm đã khuya ở bên ngoài rất nguy hiểm.

Mặc dù cô rất giỏi võ nhưng lại không muốn bản thân gặp nhiều rắc rối, tuy nhiên khi đi qua con hẻm nhỏ gần nhà trọ cô thoáng nghe có tiếng ồn ào như đang có đánh nhau.

Thảo Trang nhíu máy "Xui xẻo quá, đây là con hẻm duy nhất để về nên mình không thể không đi qua.”

Tiến nhanh về phía trước cô thấy có một đám khoảng hơn chục người đang vây đánh một chàng thanh niên ước chừng lớn hơn cô vài tuổi.

Nhìn qua có thể thấy hắn ta đang bị thương vì cô ngửi thấy mùi máu tanh nòng.

“Gϊếŧ nó cho tao.” Gã mặt sẹo cầm đầu hung hãn quát.

Cảm đám người xông về phía trước cầm theo dao, gậy điện có định ý gϊếŧ thanh niên trước mặt.

“Dừng lại.” Thảo Trang lên tiếng, ngăn cản lại hành động của đám người và gây sự chú ý từ chàng thanh niên. Trước mắt họ là mọi chàng trai nhỏ nhắn, quần áo bẩn thỉu như ăn mày.

“Ranh con, mày không muốn chết thì biến đi.”

Gã mặt sẹo lên tiếng.

“Tao không đi thì sao?” Thảo Trang lạnh giọng đáp trả.

Gã mặt sẹo tức đỏ mặt, chỉ là đứa ăn mày mà cũng dám lên mặt với gã.

“Gϊếŧ chết nó cho tao."

Tất cả đám đàn em xong về phía trước, Thảo Trang lách nhẹ người sang phải, ra tay chuẩn xác đánh vào bụng gã đàn ông dẫn đầu. Cô xoay người đá vào mặt hai gã đàn ông phía sau.

Sau khi lùi lại hai bước, dùng tay trái lấy ra cây nạn bằng dây thun và 6 viên bi nhỏ bắn trúng ngực của đám đàn ông vạm vỡ trước mặt, tất cả ngã lăn xuống đất. Tất cả chỉ vỏn vẹn 3 giây, tốc độ nhanh, chuẩn Thảo Trang hạ gục toàn bộ đám côn đồ trước ánh mắt ngạc nhiên, mồm chữ A của mọi người.

“Cút!” Môi mỏng khẽ quát.

Bọn côn đồ ngay lập tức bỏ chạy, trong chốc lát chỉ còn lại Thảo Trang và chàng thanh niên bị thương. Chàng trai vẫn chưa hết ngạc nhiên tuy nhiên hắn đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng.

“Không cần cảm ơn tôi.” Cô lạnh nhạt nói, sau đó quay người bỏ đi.

Khi cô gái vừa đi một đám người áo đen khoảng 20 người lần lượt xuất hiện.

“Cậu chủ có sao không ạ?” Tên thuộc hạ đứng đầu cung kính hỏi.

“Ta không sao, giải quyết đám phế vật này cho gọn gàng sạch sẽ vào."Chàng trai trẻ thoảng nhiên đáp.

“Rõ” Đám thuộc hạ đồng thanh đáp.

“Điều tra thân phận của cô gái vừa nãy, lát nữa ta muốn có kết quả trong phòng làm việc.” Chàng trai nói với giọng lạnh lùng, ánh mắt đăm chiêu không biết đang suy nghĩ gì.