Chương 7: Giao dịch

Người đàn ông lau khóe môi: "Nếu như tôi không đến, cô sẽ chết dưới tầng hầm." Vừa nói, anh ta vừa di chuyển người lại gần: "Tôi cứu cô, cô không nghĩ cảm ơn tôi sao?"

"Cút đi! Nếu như không phải anh, tôi cũng sẽ không thành bộ dáng như bây giờ!"

Lúc đầu khi cô ở nhà họ Lục, mọi chuyện đều rất tốt, ông cụ Lục cũng càng ngày càng thấy hài lòng với cô, cô thậm chí còn cảm thấy bản thân rất nhanh sẽ có cơ hội đi ra ngoài thăm mẹ mình, cuối cùng lại bị người đàn ông này phá hủy!

Bởi vì anh ta, Ôn Ninh không chỉ xém chút nữa liền mất mạng, mà còn mất đi cơ hội vốn dĩ đang ở trước mắt!

Ôn Ninh hận không thể xé anh ta thành từng mảnh, nhưng cô cũng biết rõ mình không phải là đối thủ của người đàn ông này, chỉ có thể cẩn thận giằng co với anh ta.

Tay lục tìm ở dưới mền, tìm được cánh tay của Lục Tấn Uyên, Ôn Ninh theo bản năng sờ xem thử trên người anh có xuất hiện thêm vết thương nào không, nếu như Lục Tấn Uyên bị thương, người nhà họ Lục tuyệt đối sẽ không để Ôn Ninh sống tốt, hôm này cô phải liều mạng, phải liều chết với người đàn ông này!

"Yên tâm, hôm nay tôi không đυ.ng đến ông chồng tiện nghi này của cô." Người đàn ông nhìn ra được ý đồ của cô, buồn cười giải thích một câu.

Ôn Ninh trừng lớn mắt: "Quả nhiên vết thương trên người anh ấy là do anh làm! Sao anh lại làm như vậy? Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"

"Chuyện này không liên quan đến cô, không bằng bây giờ chúng ta cùng tâm sự chuyện tôi cứu cô, cô báo ơn tôi như thế nào đi?"

"Là anh đưa tôi ra khỏi tầng hầm?"

"Là người nhà họ Lục đưa cô ra, nhưng mà sau khi bọn họ đặt cô ở đây liền đi, nếu không phải tôi cho cô nước, bây giờ chắc hẳn cô đã chết vì mất nước rồi." Người đàn ông nói xong liền lau khóe môi còn chưa đã thèm.

"Anh!" Lúc này Ôn Ninh mới ý thức được người này vừa này dùng miệng đút nước cho cô! Cô dùng tay áo liều mạng lau miệng, hận không thể trực tiếp bóc ra một tầng da, nhưng rất nhanh cô liền nhận ra được một vấn đề: "Chuyện của nhà họ Lục, sao anh lại biết rõ như vậy?"

Không chỉ biết cô bị nhốt ở tầng hầm, còn biết được người làm nhà họ Lục vứt cô ở chỗ này rồi liền không quan tâm nữa, Ôn Ninh có thể xác định người này không phải là người nhà họ Lục, nhưng rốt cuộc sao anh ta lại biết rõ từng chi tiết của những chuyện này?

"Chuyện nhà họ Lục, không có gì mà tôi không biết."

"Rốt cuộc anh là ai?" Ôn Ninh cảm thấy giống như trên người mình đã bị gắn camera, chẳng lẽ ngày thường cô làm cái gì, nói chuyện gì, người đàn ông này đều biết hết, nhưng người này cũng chưa từng xuất hiện bên cạnh cô vào ban ngày mà, rốt cuộc anh ta là ai?

"Hôm nay cô lắm lời thật." Giọng nói của người đàn ông trầm xuống, bỗng nhiên nhào tới: "Đã tỉnh rồi, thì chúng ta nên làm chuyện chính thôi!"

"A!"

Người đàn ông không kịp chuẩn bị, cánh tay liền đau nhức, chất lỏng ấm nóng lập tức chảy ra, vết thương rất sâu, người đàn ông ôm lấy cánh tay đứng dậy, sự lạnh lẽo trong đáy mắt càng tăng thêm, giống như có thể làm đông Ôn Ninh lại.

Tay Ôn Ninh run rẩy cầm một mảnh thủy tinh, bây giờ trên miếng thủy tinh sắc bén còn có dòng máu đỏ từ từ chảy xuống.

"Ôn Ninh, cô cho rằng như vậy thì có thể trốn thoát một kiếp sao?"

Giọng nói tức giận của người đàn ông rít gào qua khẽ răng, vết thương người đàn ông bị kéo ra khiến máu chảy càng nhiều, nhưng anh ta giống như không thấy đau, trái lại càng dùng sức hơn, hận không thể trực tiếp bẻ gãy xương cốt của cô!

Ôn Ninh sợ hãi vô cùng, trực tiếp đặt mảnh thủy tinh dưới cằm mình.

Khi cô bị nhốt dưới tầng hầm, đã mấy lần muốn dùng tấm thủy tinh này kết liễu tánh mạng của mình, nhưng mỗi lần đều nghĩ đến mẹ, cô lại gian nản từ bỏ ý nghĩ này.

Nhưng bây giờ, mặc dù cô không muốn chết nhưng quyền quyết định không nằm trong tay cô.

Đắc tội với nhà họ Lục sẽ chết, bị người khác phát hiện người đàn ông này xâm hại, làm nhục cô thì cô cũng sẽ chết, như thế nào cũng phải chết, thế thì không bằng, hiện tại cô tự kết liễu đời mình đi!

Nghĩ như vậy, Ôn Ninh nhắm mắt lại, mạnh mẽ dùng mảnh thủy tinh đâm về phía cổ.

Từng giọt máu tí tách chảy xuống, nhỏ trên cổ Ôn Ninh, cô lại không cảm giác được chút đau đớn nào, mở mắt ra, mới phát hiện người đàn ông đó vậy mà đang cầm lấy đầu mũi mảnh thủy tinh, ngay cả gân xanh cũng đều hiện lên.

"Ôn Ninh, muốn chết? Không dễ như vậy đâu!"