Chương 6: Nghe theo tôi

Chẳng lẽ tối hôm qua khi cô giãy giụa tránh khỏi người đàn ông xa lạ kia, không cẩn thận đυ.ng trúng Lục Tấn Uyên hay sao?

Hay là người đó đã làm Lục Tấn Uyên bị thương!

Gia nghiệp nhà họ Lục rất lớn, kẻ thù của nhà họ Lục cũng không phải là số ít, người kia nhìn sao cũng không giống người nhà họ Lục, nói không chừng chính là kẻ thù của nhà họ Lục...

Ôn Ninh vô ý mở miệng muốn nói ra suy đoán này, nhưng vừa mới mở miệng cô liền do dự, nếu như cô nói, vậy sẽ bị ép hỏi là hôm qua xảy ra chuyện gì, nếu như cô nói thật là hôm qua người đàn ông kia muốn vô lễ với cô, nhưng còn chưa xảy ra chuyện gì cả, người nhà họ Lục có tin hay không?

Một người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện, làm Lục Tấn Uyên bị thương, nhưng lại tha cho Ôn Ninh?

Trừ khi Ôn Ninh và anh ta cùng làm, hoặc là Ôn Ninh là cùng một bọn với anh ta, nếu không thì sao có thể không bị thương một sợi tóc nào?

Đôi môi rung một lúc lâu, cuối cùng Ôn Ninh nói: "Là tôi, là tôi chăm sóc không chu đáo, tối hôm qua làm ngã đèn bàn, quẹt phải anh ấy khiến anh ấy bị thương, tôi cam tâm tình nguyện chịu phạt..."

"Tôi đã nói cô là cố ý mà, sớm biết sẽ thành như thế này, lúc trước nên..."

"Được rồi."

Ông cụ Lục giơ tay lên, ngăn cản động tác muốn bóp chết Ôn Ninh của Diệp Uyển Tĩnh, sau đó từ từ xoay người nhìn Ôn Ninh, trong đôi mắt già nua kia hiện lên sự lạnh lẽo lắng đọng khiến người ta sợ hãi, giống như là một con sư tử mạnh mẽ thời kỳ sung mãn, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng móng vuốt xé tan con mồi thành từng mảnh, nghiền ép thành bùn.

"Cô đã chủ động nhận sai, vậy thì đi xuống tầng hầm kiểm điểm đi, kiểm điểm đến khi nào biết cách chăm sóc Tấn Uyên thì đi ra."

"Cha, phạt như thế thì quá nhẹ rồi! Cha!"

Ông cụ Lục chắp hai tay sau lưng, nhấc chân rời khỏi phòng ngủ, Diệp Uyển Tĩnh đuổi theo phía sau, trước khi ra khỏi cửa không quên quay đầu lại liếc xéo Ôn Ninh một cái.

Ôn Ninh biết rõ câu nói vừa mới bị ngắt lời của Diệp Uyển Tĩnh là gì...

"Lúc trước nên gϊếŧ chết cô."

Nhìn thấy người làm xung quanh cũng là dùng ánh mắt hận thù nhìn Ôn Ninh, chỉ sợ từ trên xuống dưới nhà họ Lục đều muốn Ôn Ninh chết.

Sau khi ông cụ Lục đi, lập tức có người đi đến kéo Ôn Ninh xuống dưới tầng hầm, "Rầm!" một tiếng, cửa liền bị khóa lại, Ôn Ninh lại một lần nữa bị nhốt trong cái l*иg giam tối tăm.

Không có đồ ăn, không có nước, không có ánh sáng, cũng chẳng có người, Ôn Ninh liền im lặng ngồi ôm đầu gối trong góc khuất, trong đầu xuất hiện đủ loại cảnh tượng, có dáng vẻ ốm yếu của mẹ khi bị bệnh, có cảnh cô bị dụ dỗ mặc một bộ váy đỏ đắc tiền, có cảnh cô vừa lái xe ra ngoài hóng mát lại bị bắt vào tù, thậm chí còn có cảnh Lục Tấn Uyên yên tĩnh nằm bên cạnh cô.

Không biết qua bao nhiêu ngày, không có người đến hỏi xem cô đã kiểm điểm xong chưa, có khi người nhà họ Lục đã sớm quên mất cô, người giống như cô, cho dù lặng lẽ chết ở nhà họ Lục thì cũng chả có ai để ý.

Cô vừa khát vừa đói, hít thở khó khăn dựa vào vách tường, cuối cùng xác định được một chuyện.

Người nhà họ Lục thật sự sẽ lấy mất tánh mạng của cô bất kỳ lúc nào.

"Tôi biết sai rồi... Thả tôi ra ngoài đi... Tôi nhất định sẽ chăm sóc Lục Tấn Uyên thật tốt... Cho dù là tôi gãy tay gãy chân, hoặc là tôi chết đi, cũng tuyệt đối cũng không để Lục Tấn Uyên bị thương... Cầu xin các người, thả tôi đi..."

Ôn Ninh ngã trên mặt đất, giọng nói yếu ớt khổ sở van xin, cô cũng không biết một câu hứa này, sau này sẽ trở thành sự thật vào một ngày nào đó...

Mãi đến khi nhắm mắt lại, Ôn Ninh cũng không đợi được người nhà họ Lục đến thả cô ra.

...

Chất lỏng ấm áp chảy vào cổ họng, ý thức Ôn Ninh cũng dần quay lại, cô theo bản năng nuốt chất lỏng trong miệng xuống, nội tạng khô khốc cuối cùng cũng đã được tưới nước, cô cũng từ từ mở mắt ra.

Đến khi nhìn rõ đôi mắt lạnh lẽo gần trong gang tấc, Ôn Ninh bỗng nhiên đấy anh ta ra, nắm chặt mền, trốn ra phía sau, hoảng sợ trừng lớn đôi mắt.

"Sao anh lại ở đây?"