Chương 32. Anh không lừa được...

Đêm đó, áng trăng sáng rực chiếu sáng cả ngọn đồi.

Dân làng đang tụ tập ở nơi đó, người cầm cuốc, người cầm xẻng, người cầm đèn soi sáng thi nhau đào một cái huyệt cạnh mộ của Vương Sở Lâm.

Mộc Y Sương bị bắt đi, bọn họ biến cô thành một tân nương, đội mũ phượng, mặc hỉ phục, chân đi đôi giày đỏ. Cô đã tỉnh lại nhưng không thể mở miệng nói chuyện cũng không thể phản kháng, giống như là lúc đầu bị Cố Hữu Từ không chế vậy, cơ thể cô không chịu nghe lời.

Quan tài được đặt xuống huyệt, sau đó Mộc Y Sương cũng được thả xuống đó. Cô nhìn dân làng bằng ánh mắt cầu cứu.

“Cô đừng trách chúng tôi, có trách thì trách số cô xấu” Ông trưởng làng nói.

Nắp quan tài từ từ đóng lại, khuôn mặt nàng dần bị bóng tối che lấp. Dù không nỡ nhưng dân làng vẫn phải làm việc này, vì sự sống còn của bọn họ.

Bọn họ bắt đầu dùng đất lấp lại huyệt, không bao lâu sau thì thành một nấm mộ to. Mộc Y Sương ở trong quan tài hô hấp khí khăn, lúc này cơ thể cô cũng đã cử động được bình thường. Cô vỗ ầm ầm lên nắp quan tài nhưng đều vô ích.

Hạ Ca dùng một thanh kiếm gỗ cắm xuống trước mộ Vương Sở Lâm. Cô ta là đang muốn cử hành minh hôn cho Vương Sở Lâm và Mộc Y Sương.

Lúc này mây đen kéo đến che lấp ánh trăng, sấm chớp nổi lên đùng đùng, gió thổi mạnh mẽ.

Hạ Ca đốt cháy một cây nến đỏ đặt trước mộ của hai người, cô ta bày đồ nghề ra. Đột nhiên, một tia sét đánh xuống làm hỏng cả đồ lễ của Hạ Ca.

“Chết tiệt! Thân phận của cô ta…” Hạ Ca nổi giận nghĩ.

Sét đánh tán loạn, mọi người sợ hãi bỏ chạy. Hạ Ca cũng phải bỏ chạy theo bọn họ.

Ở Ma giới, Cố Hữu Từ đang dưỡng thương cũng cảm nhận được có chuyện không lành. Anh khó khăn bước xuống giường vì khi cử động là vết thương lại đau.

Lão Ma quân thấy vậy thì hoảng hốt ngăn bước con trai:

“Con muốn đi đâu chứ? Phải dưỡng thương trước đã!”

"Con cảm nhận được có chuyện xảy ra, từ chiều đến giờ cũng không nhận được tín hiệu từ Hàn Tích, con phải đi một chuyến. "

Hết cách, Lão Ma quân cũng không cản nổi đứa con này chỉ có thể để nó đi.

Khi Cố Hữu Từ dịch chuyển đến chỗ Hàn Tích thì phát hiện Hàn Tích đã biến về chân thân, Đới Khách vẫn đang nỗ lực biến cô trở lại hình người.

“Có chuyện gì xảy ra?”

“Ma quân, tiểu thần cũng không biết. Lúc tiểu thần đi xem trận pháp quay lại đã thấy Hàn Tích thành ra thế này, còn Ma hậu không thấy đâu cả.”

Anh phất tay một cái Hàn Tích liền trở lại hình người.

“Ngươi đợi con bé tỉnh lại rồi hỏi rõ sự việc, ta đi tìm Mộc Y Sương”

Không kịp đợi Đới Khách đáp, anh vội vã rời khỏi đó và chạy lên đồi. Sấm sét lúc này cũng đã ngớt.

Cố Hữu Từ vội phá ngôi mộ mới, nắp quan tài cũng bay ra.

Anh bế cô rời khỏi quan tài và ôm cô vào lòng để cảm nhận, đôi mắt anh mở to như không tin vào tình hình trước mắt. Cô đã không vòn hơi thở nữa.

“Mộc Y Sương, cô mau tỉnh lại đi!”

Nhưng dù anh gọi thế nào cô cũng không nhúc nhích dù một chút.

Không biết đã qua bao lâu…

Mộc Y Sương bỗng tỉnh lại trong vòng tay của Cố Hữu Từ.

Cô mở to đôi mắt ươn ướt nhìn người trước mắt:

“Sao bây giờ anh mới quay lại?” Cô nắm chặt áo anh mà nức nở.

Cô tưởng chừng như mình đã chết, nhưng khi tỉnh lại một lần nữa lại thấy anh ở cạnh.

“Xin lỗi, đừng khóc nữa”

Đột nhiên bụng cô truyền đến cơn đau dữ dội, có vẻ như coi đợi được nhưng đứa bé thì không. Cô ôm lấy bụng mà nhăn nhó:

" Con của tôi…"

" “Con” là sao?" Anh nắm chặt lấy tay cô.

Cơn đau dần dịu xuống, cô khó khăn nói:

“Cố Hữu Từ, chúng ta có con rồi” Cô mỉm cười

Khuôn mặt anh chợt cứng lại, cô không gọi tên ai khác mà gọi anh.

“Bao lâu rồi?”

“Anh không vui sao?” Cô thất vọng.

Đột nhiên anh ôm chặt lấy cô khiến cô giật mình.

“Sao thế?”

“Tôi vui quá…” Giọng anh vang lên bên tai cô

Anh mỉm cười, có lẽ lúc này anh là người đang ông hạnh phúc nhất thế gian.

“Cung Từ Hiểu, em đã từng nghĩ sau khi chúng ta kết hôn và có đứa con đầu tiên trông anh sẽ như thế nào…bây giờ anh không mang hình dáng đó nữa chỉ có thể tưởng tượng thôi”

“Cô biết sao?” Anh buông cô ra

“Anh không lừa được em đâu…nhưng mọi chuyện đã qua rồi anh cũng đừng cảm thấy hổ thẹn” Cô ngây thơ

“Ai thấy hổ thẹn chứ?”