Chương 21. Đêm tân hôn (H)

Sau một ngày bận rộn, cuối cùng cô cũng được nghỉ ngơi. Tắm xong Mộc Y Sương mặc một chiếc váy màu trắng bước ra. Lúc này tâm trạng cô rối bời, chẳng thể nghĩ gì khác.

Vài phút sau Cố Hữu Từ cũng vào phòng với bộ mặt ảm đạm. Cả hai nhìn nhau nhưng không nói gì.

“Người đâu!” Anh lớn tiếng.

“Có ạ” Một cô hầu gái vội bước vào.

“Mau chuẩn bị quần áo cho tôi.”

“Vâng ạ”

Anh dứt khoát bước vào phòng tắm. Cô ngồi ở ngoài thưởng thức bữa tối. Toàn những món ăn đơn giản. Hàn Tích bước vào thấy cô đang ăn những món trên bàn thì cũng ngạc nhiên lắm:

“Cô là đang muốn sớm sinh quý tử, trời ơi, cuối cùng cũng thông suốt rồi!”

“Cô đang nói gì vậy? Quý tử?” Cô ngây thơ hỏi

“Cô không biết sao? Những món bày trên bàn đều là với ý nghĩa sớm sinh quý tử, vợ chồng bền chặt.”

Cô cũng bó tay, lại còn có cả việc này nữa.

Sau đó Hàn Tích vội bước ra ngoài và đóng cửa phòng lại. Ngay lúc đó anh cũng tắm xong và bước ra ngoài.

Anh đang chuẩn bị đi ngủ, cô đánh liều hỏi anh:

“Cố Hữu Từ, hôm trước anh có cầm sợi dây chuyền của tôi, anh trả lại nó cho tôi được không?”

“Dây chuyền?” Anh giơ tay ra, sợi dây chuyền bùa bình an đã ở trong tay.

“Chính là nó, anh mau trả cho tôi.”

Cô đi đến định cướp lấy dây chuyền, nhưng thân thủ của anh không tầm thường cô không thể lấy lại đồ.

“Đây là đồ của ai?”

“Đồ của tôi, anh mau trả lại”

Anh đưa ra một lí lẽ công bằng hơn bao giờ hết:

“Đồ của cô cũng là của tôi, còn đồ của tôi vĩnh viễn là của tôi.”

“Anh…”

Cố Hữu Từ nhìn sợi dây chuyền:

“Cô cũng thật to gan, trong đêm tân hôn lại dám giữ đồ của người đàn ông khác!”

Nói rồi, anh giơ nó ra phía trước. Sợi dây chuyền tan thành khói bụi ngay trước mắt cô.

“Được rồi, đi ngủ thôi.”

Ánh sáng trong phòng bỗng biến mất, anh tiến đến phía giường. Cô đứng giữa phòng cuộn chặt hai bàn tay chửi thầm:

“Cố Hữu Từ, đồ khốn nạn!”

(Kĩ năng viết H còn ít, đoạn sau có sử dụng một số từ ngữ nhạy cảm, ai không đọc được mời next nhanh:))

Lúc cô vừa nằm trên giường, đột nhiên anh đè lên người cô, cô hoảng hốt:

“Anh cút đi!”

“Cô không tính động phòng à? Đêm còn dài cứ như vậy thì chán lắm!” Giọng anh đầy bí hiểm

“Không…đồ khốn…”

Cô còn chưa nói hết câu đã bị anh cưỡng hôn. Hai tay cô cũng bị giữ chặt.

“Tôi đã nói cô không có tư cách phản kháng, cô có nhớ lần đầu tiên của cô đau đớn như thế nào không?”

Nghĩ lại đêm đó trong lòng cô chỉ có hoảng sợ. Cô trừng đôi mắt chứa đấy sự căm phẫn về phía anh.

“Đồ cầm thú!”

Anh nở một nụ cười khinh miệt:

“Làm chuyện giường chiếu với vợ được gọi là cầm thú sao?”

Một thế lực vô hình trói tay cô lại với nhau. Anh xé rách phần áo cô để lộ ra cảnh xuân không gì sánh bằng. Bàn tay không nhịn được sự cô đơn mà di chuyển xuống nắn bóp bộ ngực cô thành nhiều hình dạng.

“Anh cút đi!” Nước mắt cô trào ra.

Đôi mắt anh hiện lên sự lạnh lùng, anh không cởi bỏ váy cô ra mà vén lên cao, trực tiếp kéo qυầи ɭóŧ cô xuống. Cô kinh hãi, nước đọng ở khóe mắt chỉ chờ rơi xuống. Cô biết trong tình thế này nói gì người đàn ông này cũng không từ bỏ.

“Làm nhanh lên, tôi muốn đi ngủ sớm”

Cô nhắm chặt mắt giống như là nghênh đón anh đến. Cô thật sự quá mệt mỏi rồi, cô không còn sức vùng vẫy nữa.

Tay anh đi xuống nơi tư mật của cô, miết nhẹ bên ngoài. Anh đưa hai ngón tay vào trong nụ hoa. Nụ hoa chật khít không thích ứng được gây ra cảm giác đau đớn.

“A…đau quá!” Bị tập kích bất ngờ, cô kêu lên.

Dù đã làm qua việc này nhưng bên trong cô vẫn chật khít như xử nữ. Ngón tay bắt đầu di chuyển, bên trong truyền đến cảm giác đau rát, một ít nước nhờn đã tiết ra.

“Cố Hữu Từ, đau quá, anh đi ra đi!”

“Miệng kêu đau nhưng cô lại ngậm chặt lấy ngón tay tôi không muốn buông ra”

“Tôi không biết…” Cô đau đớn, mồ hôi đã lấm tấm trên trán

Anh đưa tay ra ngoài, lúc này cô mới cảm thấy đỡ hơn. Cô đang nghĩ đối phương mất hứng và có ý định tha cho mình. Nhưng không, anh thuộc kiểu người không biết thương hoa tiếc ngọc, không để cô nghỉ ngơi đã thô bạo tiến vào trong cô. Cảm giác đau đớn khiến cô như chết đi sống lại, nước mắt đua nhau chảy xuống. Anh không chút đắn đo mà mạnh mẽ luận động, cơn đau chưa dứt khiến cô có cảm giác hạ thân như rách ra. Đây mới là lần thứ hai, mà anh lại như một con hổ đói hung hăng chiếm đoạt.

Đêm đó đối với cô thật sự rất dài, anh không ngừng hành hạ thân xác cô, cho đến khi thấy cô đã ngất đi, anh mới tỉnh táo lại. Cơ thể cô thỉnh thoảng lại mạnh mẽ giật lên một cái oan ức.

Anh không phải loại người thích tra tấn người khác ở trên giường nhưng đối với cô lại như là ngoại lệ. Anh lau mồ hôi trên trán cô và còn có cả nước mắt của cô nữa.