Cô Vợ Bỏ Trốn Của Bạo Quân

8.5/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên gốc : 暴君的逃妻 – Bạo quân đích đào thê Thư Cẩn Dư tưởng rằng, bạn trai mình bảo hộ em gái hoàn toàn xuất phát từ tình cảm anh em, cho nên cô lựa chọn ở bên cạnh hắn để chờ đợi, lấy sự dịu dàng để bao …
Xem Thêm

“Mẹ, đừng nói nữa! Dù sao con cũng là một nam nhân vô dụng, ngay cả người con gái mình yêu cũng không giữ được.”

“Con có làm gì nên tội đâu? Hạo Luân…” Đứa nhỏ bà sinh dưỡng gần ba mươi năm, mà chưa từng nghe hắn nói những lời nản lòng nhụt chí như vậy, không khỏi khiến bà khϊếp sợ.

“Hạo Luân, con phải tỉnh lại, đứng lên! Trên đời còn có rất nhiều cô gái tốt, ngươi trăm ngàn đừng vì một Thuần Thuần mà cam chịu!” Bà sợ hắn nghĩ quẩn.

“Nếu không có được tình yêu của Thuần Thuần, cho dù có được cả thế giới, cũng có ý nghĩa gì?”

“Hạo Luân……” Đinh mẫu lúc này mới hiểu được, con mình yêu có biết bao sâu đậm!

Bà ngồi chồm hỗm ở bên giường, khẽ vuốt râu của con, rồi đến hai má gầy yếu lại tiều tụy, lòng đau tựa như đao cắt.

Hắn là cốt nhục bà mang thai chín tháng mười ngày! Nguyên bản là người trẻ tuổi tuấn lãng đầy hứa hẹn, hiện tại biến thành kẻ thất hồn lạc phách, bộ dáng cam chịu, bảo bà làm sao mà không đau lòng?

Bà không khỏi đỏ hốc mắt.

“Hạo Luân, con bảo mẹ phải làm thế nào để giúp con? Rốt cuộc mẹ phải làm như thế nào, con mới có thể tỉnh lại đứng lên?”

“Con muốn Thuần Thuần! Không có Thuần Thuần, cho dù còn sống cũng không có ý nghĩa.” Đinh mẫu thật sự không đành lòng thấy con tiếp tục sa sút tinh thần, liền nói: “Được! Mẹ thay con đưa Thuần Thuần trở về.”

“Thuần Thuần sẽ không về.” Đinh Hạo Luân trả lời.

“Mẹ có biện pháp.”

Đinh Hạo Luân lúc này mới kinh hỉ nhảy dựng lên.“Mẹ, mẹ làm như thế nào?”

“Hư! Con không cần hỏi nhiều, ở nhà chờ tin tức tốt của mẹ, mẹ sẽ đem Thuần Thuần đưa tới trước mặt con.”

Đinh mẫu thương tiếc vỗ vỗ hai gò má con, sau đó xoay người rời khỏi phòng.

Bà biết mình không nên làm như vậy, nhưng vì con, bà quyết định làm một người mẹ ích kỷ, cho dù bị người người thóa mạ, bà cũng không hề có nửa câu oán hận.

“Cục cưng, uống sữa thôi.”

Thư Cẩn Dư bưng cốc sữa vừa pha, ngồi trên ghế bành, nhấm nháp ly sữa nóng.

Cô thỏa mãn vuốt ve cái bụng hơi nhô ra, giống như có thể cảm nhận được sinh mệnh bé nhỏ bên trong đang hoạt động.

Lần cuối cùng nhìn thấy Đinh Hạo Luân, đảo mắt lại đã qua một tháng, thời gian một tháng này, cô cố gắng tự thuyết phục mình từ bỏ mọi hy vọng, không cần có ảo tưởng gì với hắn nữa.

Bắt cô trong khoảng thời gian ngắn phải hoàn toàn đã quên hắn, xác thực có chút khó khăn, cho nên cô khóc, cô hận, cô oán, nhưng chẳng giúp ích được gì.

Cuộc sống là một chặng đường dài, cả ngày nhớ thương, thống khổ, cũng không có biện pháp làm cho chính mình khá hơn, là một người phụ nữ bề ngoài nhu nhược, nội tâm kiên cường, vì thế cô vẫn tự nói với mình, đừng suy nghĩ những chuyện làm người ta khổ sở nữa.

Cả ngày bi thương rơi lệ, không bằng đem hy vọng ký thác vào tương lai.

Dù sao cô còn có đứa nhỏ nha! Đứa nhỏ chính là bảo vật trân quý mà ông trời ban cho cô.

Uống xong sữa, cô đang muốn đem cái cốc không vào phòng bếp để rửa, thì tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

“Kỳ quái, là ai nhỉ?” Cô nghi hoặc nhướn đôi mi thanh tú.

Buổi tối Quyên Linh cùng Tuyết Lương mới đến tìm cô, thay cô mắng tên Đinh Hạo Luân vô tình kia suốt cả đêm, cũng vừa mới trở về, cho nên hiện tại người đến ấn chuông tuyệt đối không thể là bọn họ.

Cô một mình ở Đài Bắc, người quen cũng không nhiều, nếu không phải Quyên Linh và Tuyết Lương, thì sẽ là ai?

Tuy rằng cảm thấy hoài nghi, nhưng cô vẫn đặt ly xuống để mở cửa, bất quá cô chỉ mở cửa trong, cẩn thận để lại một cánh cổng sắt ngăn chặn.

Khi cô mở cửa, nhìn thấy người đứng đằng sau cánh cổng sắt kia, không khỏi nghi ngờ mà chớp mắt vài cái.

“Hạo Luân?”

“Cẩn Dư.” Hắn đã sửa sang đầu tóc, cạo lại râu, tuy rằng vẫn có điểm gầy, nhưng trông có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, thoạt nhìn có tinh thần hơn. “Thật là anh! Sao anh lại tới đây?” Cô cứ tưởng rằng hắn vĩnh viễn sẽ không đến tìm cô nữa, không nghĩ tới sau khi chia tay một tháng, hắn lại đột nhiên xuất hiện.

“Em… Gần đây có khỏe không?” Đinh Hạo Luân hỏi có chút không được tự nhiên.

“Tốt lắm. Còn anh? A, anh có muốn vào ngồi chút không…”

Cô định mở cửa sắt cho hắn đi vào, nhưng lại bị hắn cự tuyệt.

“Không cần! Anh chỉ tới thăm em chút, thuận tiện nói cho em một chuyện, đã khuya rồi, anh không vào đâu.”

Hắn có cảm giác kỳ lạ, chỉ cần vào phòng ở của cô, hắn nhất định sẽ không muốn xa rời nhu tình ấy, cho nên thay đổi quyết định ban đầu, mà hắn nghĩ thay đổi quyết định là tốt!

“Anh muốn nói cho em biết chuyện gì?” Thư Cẩn Dư cảm thấy tò mò.

Bọn họ không phải đã chia tay rồi sao? Còn có chuyện gì đáng giá để hắn nửa đêm chạy tới nói cho cô? Chẳng lẽ… Cô thật là cao hứng, trái tim đang tĩnh mịch lại lần nữa đập loạn nhịp.

Đêm khuya hắn đột nhiên chạy tới tìm cô, rốt cuộc là có chuyện gì?

“Cẩn Dư, anh đến nói cho em một chuyện, là anh sắp kết hôn rồi!”

Trái tim Thư Cẩn Dư vừa mới đập mãnh liệt, lại lần nữa yên lặng.

“Thật sự? Chúc mừng! Cô dâu là… Thuần Thuần sao?” Cô cố gắng lộ ra khuôn mặt tươi cười, không muốn cho hắn biết chuyện này đối với cô vẫn có lực sát thương. Tình nhân cũ sắp kết hôn, cô dâu không phải cô, chợt nghe tin tức như vậy, dù cho người nghe là ai đều sẽ cảm thấy khổ sở.

“Ừ.” Đinh Hạo Luân cẩn thận xem kỹ biểu tình trên mặt cô, muốn tìm ra một tia khác thường, nhưng cô biểu hiện rất khá, hắn cái gì cũng tìm không ra, chỉ thấy một gương mặt tươi cười.

“Thuần Thuần cô ấy… Đồng ý gả cho anh rồi?” Ở trong ấn tượng của cô, Thuần Thuần dường như đã có ý trung nhân.

“Ừ.”

Hắn chưa nói mẹ hắn vì làm cho hắn tỉnh lại đứng lên, không tiếc dùng áp lực của người thân, đi cầu xin Thuần Thuần đồng ý hôn sự này, cuối cùng thậm chí không tiếc phải quỳ xuống, khiến Thuần Thuần không thể không thỏa hiệp.

Hắn biết vì sự ích kỉ của mình, hắn làm cho hai người con gái không hạnh phúc, nhưng hắn không muốn suy nghĩ nhiều như vậy, hắn thầm nghĩ giấc mộng suốt hai mươi mấy năm qua sắp hoàn thành, cưới Thuần Thuần mà hắn yêu thương làm vợ.

“Vậy thật sự là… Chúc mừng! Hôn lễ khi nào thì cử hành?” Trái tim cô rõ ràng đang rỉ máu, lại vẫn giả bộ không chút nào để ý, bày khuôn mặt tươi cười, thật sự rất khổ!

“Thứ bảy tuần này, hôn lễ cử hành ở biệt thự Đinh gia.”

“Úc! Em… Có thể có việc không thể đi, tiền biếu em sẽ nhờ người đưa qua…”

“Anh không phải đến để hỏi tiền biếu!” Đinh Hạo Luân đột nhiên rống to.

Một khắc kia, hắn thật sự tức giận. Nhưng hỏi hắn vì cái gì giận? Hắn lại không biết nói sao.

Đối mặt tình nhân cũ sắp kết hôn, người bình thường không phải hẳn là sẽ có phản ứng đặc biệt sao?

Thí dụ như: Tức giận, phẫn nộ, ghen tị…

Hắn thậm chí tình nguyện bị cô chửi ầm lên nói hắn phụ lòng, chứ biểu tình giống như thế này của cô, kẻ không rõ mọi việc còn tưởng người sắp kết hôn là bạn bè tốt của cô chứ không phải bạn trai đã kết giao ba năm.

“Thực xin lỗi!” Biết chính mình làm hắn mất hứng, Thư Cẩn Dư theo thói quen lập tức giải thích. “Em biết anh không phải người để ý tiền tài vật chất, em chỉ… Không biết nói lời chúc phúc của em như thế nào.”

Thực ra cô không phải muốn tươi cười chúc phúc cho hắn, mà là khóc lóc cầu xin hắn đừng rời xa cô! Nhưng tự tôn của cô đã chịu đựng quá nhiều thương tổn, không cho phép cô lại một lần nữa không để ý đến tôn nghiêm mà mở miệng khẩn cầu.

“Kỳ thật em không cần cho anh quà chúc phúc, là anh thiếu em nhiều lắm.” Khoan dung của cô làm hắn xấu hổ.

“Chuyện tình cảm vốn không thể nói đến hai chữ công bằng, không có công bằng, tự nhiên sẽ không có ai thua thiệt ai.”

“Em có thể không cần để ý đến những việc như vậy không? Nếu em đánh mắng anh một chút, anh sẽ thấy tốt hơn một chút. Em cứ thế… Anh thật sự rất khó chịu!”

Thêm Bình Luận