Chương 26: Anh gϊếŧ tôi đi

“Rất đau đớn phải không?” Giọng Lục Huy Phong từ nơi cao vọng xuống, nhưng cô không còn tâm tư để nghe nữa. Bây giờ sống chết có khác gì nhau đâu? Sau khi bị tiêm một ống tiêm chứa đầy morphin có hàm lượng cao, cô nên biết ơn vì mình đã may mắn không chết đột ngột.

“Tôi có thể đưa cô đi cai nghiện.”

Hạ Tinh Thiên liếc nhìn anh, rồi lại nhìn sang một hướng khác.

“Nếu tôi đã nói lời này, tôi nhất định sẽ làm được.” Lục Huy Phong ngồi xuống, đưa tay vuốt ve xương quai xanh của Hạ Tinh Thiên. Anh dùng ngón tay nâng cằm cô lên, trầm giọng nói: “Nhìn tôi.”

Hạ Tinh Thiên đưa ánh mắt nhìn về phía Lục Huy Phong. Nhưng chỉ nhìn thôi, ánh mắt của cô không hề có thần thái.

Lục Huy Phong bị sự thờ ơ của cô làm cho tức giận, anh thu ngón tay lại rồi bóp hai bên má cô mà nổi nóng: “Cô có tin tôi sẽ gϊếŧ chết cô ngay bây giờ không?”

Ánh mắt của Hạ Tinh Thiên khẽ chuyển động, trông cô vẫn như một kẻ đần độn. Ngay khi Lục Huy Phong đang định mở miệng, cô đã nói: “Anh gϊếŧ tôi đi.”

Con ngươi của Lục Huy Phong nhíu chặt lại, anh di chuyển bàn tay đang bóp xương gò má đến cổ cô. Tay anh siết chặt lại, trong mắt lóe lên tia khát máu:“Cô thật sự muốn chết sao?”

Khi sức mạnh trong tay anh dần dần tăng lên, sắc mặt Hạ Tinh Thiên cũng từ tái nhợt chuyển sang tím tái, hơi thở ngày càng gấp gáp.

Nhưng cô không giãy giụa. Trong ánh mắt cô, ngoại trừ sự đờ đẫn trước đó thì chỉ có một cảm xúc, đó là xem nhẹ cái chết.

“Anh... gϊếŧ tôi đi...” Giọng nói của cô đã rất yếu ớt, như thể cô sẽ tắt thở bất cứ lúc nào.

Ngay lúc cô tưởng mình sắp chết ngạt, bàn tay đang siết chặt cổ cô lại đột nhiên buông lỏng ra.

Hạ Tinh Thiên chống hai tay xuống đất, hơi thở yếu ớt và gấp gáp, nhưng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.

“Tôi không muốn gϊếŧ cô, hơn nữa tôi có thể cứu cô, thậm chí cho cô tự do. Nhưng cô phải làm một việc cho tôi.” Lục Huy Phong nói với giọng điệu hết sức bình thường, như thể cảm xúc gϊếŧ chóc ban nãy chưa từng xảy ra.

Hạ Tinh Thiên cúi đầu không nói gì, cô không thể tin được lời anh nói.

Lục Huy Phong nhìn ra được suy nghĩ của cô, nói tiếp: “Tôi sẽ ký hợp đồng với cô. Đương nhiên, nội dung hợp đồng là do tôi soạn thảo, còn kết quả nhất định sẽ như ý muốn của cô.”

Hạ Tinh Thiên hơi dao động, cô ngẩng đầu nhìn người đối diện: “Thật sao?”

Lục Huy Phong cười mà không nói gì, im lặng một hồi mới nói tiếp: “Nhưng cô phải đáp ứng yêu cầu của tôi, nếu không thì không thể trách tôi.”

Hạ Tinh Thiên gần như buột miệng trả lời: “Tôi đồng ý.” Dù thế nào đi nữa, cô cũng phải thử làm điều đó. Có lẽ Lục Huy Phong là người có tính cách thô bạo quái đản nhưng cô lại tin chắc rằng chỉ cần anh hứa thì nhất định sẽ làm được.

Lục Huy Phong nhếch miệng, trong mắt hiện lên một tia vui đùa. Anh biết nhất định cô sẽ đồng ý. Một cơ hội thoát ra khỏi cái l*иg như vậy, sao cô lại không đồng ý được chứ?

Nhưng cô không biết là một số quy tắc do anh đặt ra nên anh đã biết trước kết cục. Cho dù cô có hoàn thành nhiệm vụ hay không thì anh cũng sẽ không thả cô đi!

Anh muốn cô dùng mạng sống của mình để chuộc lại tội lỗi mà cô đã gây ra trước đây, cho dù có chết đi chăng nữa thì linh hồn của cô cũng phải bị giam cầm trong khu rừng này mãi mãi!

“Tốt lắm, ngày mai tôi sẽ phái người đến giao hợp đồng đã định sẵn. Còn bây giờ…”

Vừa nói anh vừa thò tay về phía bộ ngực đang rộng mở của Hạ Tinh Thiên tìm kiếm.



“Cô còn làm gì vậy hả? Cậu chủ đợi cô ở dưới lầu lâu lắm rồi đấy.”

Giọng nói thúc giục sắc bén của dì Phượng vang lên sau sau lưng cô. Hạ Tinh Thiên quay đầu lại nhìn bà ta, bình thản nói: “Không có quần áo.”

Cô vẫn luôn mặc chiếc váy ngủ màu trắng đó, cô chưa bao giờ thay nó và dường như không cần phải thay.

Kể từ khi cô lại bị tiêm morphin, Lục Huy Phong không bao giờ để cô rời khỏi phòng, trên giường, sàn nhà, sô pha, phòng tắm... Trong khoảng thời gian cô tỉnh táo, dường như cô luôn bị anh ép làm nhiều tư thế nhục nhã khác nhau. Ở bất cứ nơi nào cô có thể nhìn thấy, anh đều để lại dấu vết hoan ái của hai người.

Chỉ cần cô nhắm mắt lại, cô có thể nhìn thấy ánh mắt đầy du͙© vọиɠ cùng sự dè bỉu hận thù của anh.

Dì Phượng sửng sốt, sau đó khinh thường nói: “Cô còn cần quần áo sao? Thật buồn cười, tôi mặc kệ! Cho dù có tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thì cô cũng phải đi xuống lầu.”

Hạ Tinh Thiên nở nụ cười cay đắng, bước chân trần ra ngoài.

Lục Huy Phong nhìn cô vẫn đang mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông màu trắng và chân không đi giày, nhưng anh nhanh chóng nhớ ra biệt thự này đã từng là của Lục Tần Vũ, từ khi cô ta qua đời không có ai ở nên không có quần áo phụ nữ.

Hạ Tinh Thiên đi tới bên cạnh Lục Huy Phong với khuôn mặt vô cảm. Cô bình thản nhìn anh, giống như một loại thúc giục thầm lặng.

Lục Huy Phong xoay người bước ra ngoài, còn Hạ Tinh Thiên thì bước chân trần đi theo. Cô không quan tâm đến cơn đau nhói đang liên tục truyền đến từ dưới chân.

Cô và Lục Huy Phong ngồi ở ghế sau. Cô thẳng lưng ngồi trên ghế, nhìn cảnh vật đang lui dần ngoài cửa sổ không chớp mắt. Trong lòng rất vui, đã bao lâu rồi cô không được ra ngoài ngắm nhìn thế giới? Đã bao lâu rồi cô không nghe thấy những âm thanh ồn ào ngoài kia? Đã bao lâu rồi cô không nhìn thấy hàng hóa rực rỡ kia? Đã bao lâu rồi cô không được sống như một người bình thường...

Chiếc xe nhanh chóng đánh lái vào làn đường nội thành và ổn định trên con đường đông đúc. Hạ Tinh Thiên vẫn duy trì dáng vẻ ban đầu, quay đầu ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.

Lục Huy Phong có vẻ không hài lòng với sự lơ là của cô, nhưng anh không biết tại sao mình lại không hài lòng? Chẳng lẽ là do cô lơ là? Hay là cảm xúc tích tụ mấy ngày qua không được giải tỏa?

Két.

Tiếng phanh chói tai vang lên đã kéo suy nghĩ của hai người họ trở lại.

Hình như có một vụ tai nạn giao thông phía trước. Tất cả các xe ô tô trên cùng làn đường đều dừng lại. Lục Huy Phong liếc nhìn tình hình phía trước qua kính chắn gió rồi ngả người ra ghế sau, đối với anh ai chết hay sống đều không quan trọng.

Hạ Tinh Thiên thì khác. Đây là lần đầu tiên cô gặp tai nạn xe, cũng là lần đầu tiên cô gặp tai nạn xe kể từ khi mất trí nhớ. Cô hạ cửa kính xe xuống, dựa vào cửa nhìn về phía trước.

Những người trong xe phía trước đi xuống xem náo nhiệt đã vây kín hiện trường, nhưng từ khe hở dưới chân đám người vẫn loáng thoáng nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên mặt đất.

Hạ Tinh Thiên cảm thấy l*иg ngực đình trệ, hơi buồn nôn. Cô nôn khan rồi nhanh chóng mở cửa xe lao ra ngoài.

Khi vừa đặt bàn chân xuống đất, một chiếc ô tô lao vυ"t qua người cô. Chiếc xe suýt chút nữa đã đâm vào cô, tài xế thò đầu ra chửi bới cô bị bệnh thần kinh rồi lại tăng tốc bỏ đi.

Hạ Tinh Thiên ngây người đứng tại chỗ, cảm giác buồn nôn trong l*иg ngực đột ngột đè nén lại vì cơn chấn động. Cô nghe rõ nhịp tim của mình, một bức tranh khác dần dần hiện ra trước mắt, bức tranh rất mơ hồ, nhưng lại có cảm giác rất chân thực. Cô nhắm mắt lại muốn nhìn hình ảnh rõ ràng hơn nhưng cảm giác ghê tởm lại nổi lên, cô lập tức mở mắt chạy về phía ven đường.

Sau khi nôn mửa, cuối cùng cô cũng đỡ hơn, nhưng cô không dám nhìn lại nơi xảy ra vụ tai nạn xe hơi. Cô cũng đã từng có kinh nghiệm tương tự như vậy, cô không thể kìm được cảm giác buồn nôn khi nhìn thấy máu. Lúc đầu cô nghĩ đó là hội chứng sợ máu. Sau đó, cô tình cờ gặp chuyên gia tâm lý, lúc đó cô mới biết rằng đó là cảm giác loại bỏ đang ẩn sâu trong nội tâm của cô.

“Còn ở bên ngoài làm gì hả?” Tiếng gầm thét của Lục Huy Phong vang lên, Hạ Tinh Thiên ngừng suy nghĩ, xoay người đi về phía xe.

Sau khi lên xe, Hạ Tinh Thiên vẫn ngồi yên lặng, thậm chí còn im lặng hơn trước.

Khoảng nửa giờ sau, xe lại nổ máy. Khi đi ngang qua nơi xảy ra tai nạn, Hạ Tinh Thiên vô thức nhìn sang chỗ khác. Cô nghĩ nếu mình nôn mửa trong xe, sợ rằng Lục Huy Phong sẽ ném cô xuống.

Cô quay đầu lại, đã thấy Lục Huy Phong đang khoanh tay trước ngực. Anh cúi đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trầm lặng như vậy. Khi anh che đậy sự dữ tợn và thu hồi khí thế bức người kia thì khiến người ta cảm giác như anh chỉ là một người bình thường.

Đôi lông mày lặng lẽ của anh giống như một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp, chiếc mũi thẳng tắp càng làm tăng thêm góc cạnh trên khuôn mặt cương nghị. Đặc biệt là đôi môi kia... Đôi môi mỏng ấy vẫn thường hôn cô, nhưng đó là một nụ hôn không cảm xúc.

Chẳng hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy đắng chát. Nhưng ngay sau đó, vị đắng chát bé nhỏ ấy đã bị che lấp bởi sự mong đợi và tội lỗi mà cô dành cho người mình sắp gặp.

Trong trí nhớ ngắn ngủi của cô, không có người như vậy.

Nhưng vì lợi ích của bản thân, cô có thể lừa dối và làm tổn thương anh ta. Cô có thể chuộc tội sau khi cai nghiện ma túy và cầu xin anh ta tha thứ. Nhưng bây giờ, cô phải làm theo những gì Lục Huy Phong đã nói.

Xe dừng bên ngoài một trung tâm mua sắm cao cấp, Lục Huy Phong xuống xe trước và chờ ở ngoài. Hạ Tinh Thiên cũng không nũng nịu, cô đi chân trần, bước xuống xe, bắt gặp ánh mắt khinh thường và kinh ngạc của người qua đường.

Cô đoán chắc là anh đưa cô đi mua quần áo. Dù sao cô muốn đi bar thì không thể đi chân trần và mặc bộ đồ ngủ này được.

Lục Huy Phong đi phía trước, cô đi theo sau. Mặc dù trông cô rất thảm hại nhưng cô vẫn giữ thẳng lưng. Không có ai đi ngang qua mà không chỉ trỏ vào cô, nhưng cô không quan tâm, nhân phẩm của cô đã bị Lục Huy Phong giẫm nát từ lâu rồi. Cuối cùng chỉ còn sót lại chút sức lực để cô tự chèo chống bản thân, không phải là công cụ để giữ gìn hình ảnh của cô.

“Thưa cô, mời đi theo tôi thử quần áo.” Người bán hàng cởi một chiếc váy ống rộng màu đỏ trên kệ theo lệnh.

Hạ Tinh Thiên nhìn lướt qua bộ váy, cầm lấy rồi bước vào phòng thử đồ.

Phòng thử đồ có không gian rộng, có thể chứa gần bốn năm người. Bên trong còn có một chiếc ghế sô pha nhỏ.

Hạ Tinh Thiên cầm bộ váy lên nhìn, chất vải của váy làm bằng sợi tổng hợp rất thoải mái. Chiếc váy hơi tách ra phía trước tạo thành hình dáng đuôi cá, ngoài ra toàn bộ chiếc váy không có họa tiết trang trí gì khác nhưng như vậy mới tôn lên dáng vẻ hoàn mỹ của cô.

Hạ Tinh Thiên cởi chiếc váy ngủ ra và mặc bộ váy này vào. Cũng may là thiết kế của chiếc váy rất nữ tính, miếng đệm ngực có điểm xuyết trên ngực và mép trên của cũng được bo lại khiến cho phần ngực càng trông hoàn hảo hơn.

Hạ Tinh Thiên cứ thẫn thờ ngồi trên ghế sô pha. Cô không muốn đi ra ngoài, bởi vì phần dưới của cô không có gì để mặc cả. Suốt những ngày ở biệt thự, cô cảm thấy cuộc sống của mình giống như một người tiền sử. Ngoại trừ chiếc váy ngủ trên người, cô không có quần áo nào khác, chứ đừng nói đến đồ lót.

Xoạch.

Khóa cửa bị mở ra, Hạ Tinh Thiên ngẩng đầu nhìn về phía người đi tới, sắc mặt lập tức cứng đờ.