Chị Hà bị chảy máu nhiều quá nên mặt tái nhợt đi, đầu chị cảm thấy choáng váng không giữ nổi thăng bằng được nữa, cả người chị bây giờ như muốn ngã lăn xuống đất. Anh Vũ từ lúc nãy đến giờ tập trung vào xử tội Mai mà quên mất Hà có vết thương đang chảy máu, bây giờ liếc mắt nhìn sang chị Hà anh mới giật mình. Anh vội vã quay sang vợ nói gấp gáp:
- Vợ ở đây giải quyết nhé, tha tội cho cô ta hay không tất cả là quyền của vợ, chồng đi sơ cứu vết thương cho Hà đây.
Chi bây giờ mới nhìn sang chị Hà liền hoảng hốt, chị đang phải cắn môi chịu đựng vết thương, chân chị không đứng vững nổi nữa mà phải bám vào bệ bếp vậy mà từ nãy đến giờ cô thật vô tâm chỉ chăm chăm làm việc của mình mà không nghĩ tới người đã vì mình mà bị chém. Chi vội vã dục chồng:
- Chồng đi sơ cứu cho chị ấy đi, rồi đưa chị tới bệnh viện nhé, ở đây vợ lo được.
- Vết thương này để ở nhà chữa trị, chăm sóc là được không cần phải đến bệnh viện.
Dứt lời anh Vũ nhanh chóng bế chị Hà lên phòng ngủ để sơ cứu, vì ở dưới ồn ào quá sợ Hà bị ảnh hưởng với lại tình trạng của Hà bây giờ cần phải nằm để nghỉ ngơi cho đầu đỡ choáng váng.
Chị Hà chẳng biết bị đau đớn quá hay làm sao mà lên đến phòng cứ ôm chặt lấy anh Vũ không buông làm anh Vũ phải vỗ lưng an ủi, dỗ dành mãi. Anh biết Hà từ bé rất sợ đau, nhất là những vết thương rách chảy máu như vậy thì cô lại càng sợ. Anh Vũ vỗ nhẹ vào bàn tay chị Hà rồi trấn an:
- Yên tâm vào tay nghề của tớ nhé, tớ sẽ làm thật nhẹ nhàng thôi không để cậu chịu đau đâu.
Chị Hà gật gật đầu rồi giở giọng nũng nịu:
- Cậu nhớ phải làm nhẹ thôi đấy nhé, làm đau là tớ bắt đền cậu đấy.
Hoàng Anh lắc đầu rồi nắm chặt bàn tay Mai hơn an ủi:
- Con người ai chả có sai lầm, biết nhận ra cái sai của mình và sửa lỗi là tốt rồi. Đứng dậy đi rửa mắt rồi tớ đưa cậu về. Hôm nay cậu mệt mỏi lắm rồi phải không.
Mai ngại ngùng gật đầu nhưng cô không vội đứng dậy mà vẫn quỳ như vậy ngước mắt nhìn lên Chi rồi nói:
- Chị cảm ơn em đã tha thứ cho chị, ngay ngày mai chị sẽ nộp đơn xin nghỉ việc ở bệnh viện. Còn về vụ chị Hà là chị ta tự chém vào tay chứ chị thật sự không có làm. Chị đâu có ngu mà chém chị Hà tại nhà em phải không??? Chị không biết chị Hà đó làm vậy để được cái gì nhưng theo chị thì Hà không phải người tốt đâu.
Dứt lời Hoàng Anh và Mai tạm biệt Chi và Duyên rồi nắm tay nhau ra về. Cặp đôi đi xa rồi mà Chi với Duyên cứ đứng đần mặt ra, Chi thở dài rồi quay sang Duyên hỏi:
- Ê Duyên!!! Tao làm vậy có đúng không??? Hay là tao dễ dàng quá rồi???
- Thôi người ta biết lỗi rồi thì cho người ta một con đường sống để hướng về cái thiện. Mày làm vậy là đúng rồi tao cũng tán thành.
Dừng lại một chút, Duyên nhích lại gần Chi hơn rồi nắm tay Chi nói tiếp:
- Hoàng Anh nó c.ɦếƭ mê c.ɦếƭ mệt với bà Mai này rồi ý nhỉ??? Dù biết bà xấu xa, độc ác vậy mà vẫn ở bên cạnh bảo vệ được nữa chứ.
- Thế mới gọi là tình yêu đích thực. Đó người yêu thương chị ta ở ngay trước mặt đó thì không nhận ra cứ chạy theo những thứ không phải của mình để giờ đây phải nhận kết cục đắng. Haizzzz..... Lấy chồng giỏi giang, đẹp trai cũng khổ ghê mày nhỉ???
Duyên nghe Chi nói mà mắc ói, cô bĩu môi đáp chua loét:
- Sướиɠ bỏ mẹ đi được còn sĩ diện. Nhớ hồi anh tao đòi cưới mày không??? Gớm hôm đó mày khóc lóc như con điên đấy, còn sưng hết cả mặt mũi lên nữa chứ, làm màu. Về đây mày chẳng phải e sợ chuyện mẹ chồng hay em chồng gì hết mà lại được chồng cưng chiều hết mực, chẳng bù cho cái số của tao, đường tình cảm trắc trở ghê, anh Duy Minh năm lần bảy lượt từ chối tình cảm của tao khiến tao đau lòng muốn ૮ɦếƭ.
Chi khuyên Duyên nhiều lần từ bỏ đi mà nó cứ không chịu, cứ giữ khư khư cái mối tình đơn phương đó chỉ làm khổ bản thân mình thêm thôi. Chi ôm Duyên vào lòng rồi vỗ về:
- Thôi thì bây giờ cứ để thuận theo tự nhiên rồi tự khắc duyên sẽ đến, vẫn còn trẻ nên không cần vội. Mày ý bây giờ ít đến quán ốc đó đi, mình phải giữ giá của mình chứ, chảnh choẹ lên nhé.
- Ừ. Đợt này sẽ lâu thật lâu tao mới đến đó. Chi!! Hôm nay ngủ với tao đi cho tao bớt cô đơn.
- Ok luôn. Nhưng giờ lên xem chị Hà thế nào rồi đã.
Chi với Duyên dắt tay nhau lên tầng, thấy chồng đang đắp chăn cho chị Hà, Chi lên tiếng hỏi nhỏ:
- Chồng ơi chị Hà ổn chưa???
Anh Vũ gật gật đầu rồi bước ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại cho Hà nghỉ ngơi. Anh kéo Chi với Duyên về phòng của Duyên rồi hỏi:
- Thế vụ của Mai vợ xử lí sao rồi???
- Vợ tha thứ cho chị ta rồi, dù gì thì chị ta cũng biết hối lỗi nên vợ muốn tạo cho chị ta một con đường sống.
- Ừ. Chồng tôn trọng quyết định của vợ, chồng không có ý kiến gì nữa.
Anh Vũ dừng lại một tí nắm tay vợ rồi nói tiếp:
- Hôm nay hai vợ chồng mình ngủ trên phòng sách nhé chứ phòng kia Hà ngủ rồi.
- À hôm nay Duyên buồn nên vợ ngủ với Duyên một hôm nhé???
Anh Vũ lườm yêu vợ nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. Anh hôn chụt vào môi vợ một cái rồi chúc ngủ ngon hại Duyên ngồi đó nóng hết cả mắt. Cái ông Vũ này chỗ nào có vợ ông ấy là ông coi mấy người xung quanh như không khí hết đấy, muốn táng vô mặt ông anh một cái cho tỉnh, mê muội quá rồi.
Anh Vũ hôn vợ xong rồi đi lên phòng sách, lúc này chỉ còn lại Duyên và Chi, Duyên quay sang Chi dò hỏi:
- Mày nghĩ sao về lời bà Mai lúc nãy??? Liệu có phải chị Hà tự chém mình không nhỉ???
- Nhưng chị Hà làm vậy đâu có được lợi gì, tao thì vẫn tin chị Hà hơn, chị chơi với bọn mình tốt thế nào thì mày cũng biết mà.
- Nhưng bà Mai đó dù nhận tất cả các tội lỗi nhưng vẫn nhất quyết không nhận tội chém bà Hà mà.
- Ôi!!! Đúng là đau đầu thật. Mọi chuyện thật khó hiểu. Thôi kệ xừ, vứt tất cả mọi chuyện qua một bên đi, hôm nay tao mệt rồi. Ngủ thôi.