Chương 21: Song sinh âm dương (10)

Chấp niệm của Từ Tuyệt đối với Từ Như Lâu là vì cái gì? Cổ Điển cũng không đưa ra được đáp án chính xác.

Có lẽ, chỉ là bởi vì hiểu rõ con người mình nên mới tham lam ánh sáng nơi tăm tối.

Vừa ngưỡng mộ Từ Như Lâu thuần khiết không tỳ vết lại vừa căm ghét sự đơn thuần không dơ bẩn ấy.

Cho nên mới lôi kéo cô cùng xuống địa ngục.

Vấy bẩn cô.

Cổ Điển rũ mắt xuống, hàng lông mi mảnh dẻ che khuất đi đôi mắt cô. "Anh... biết quy tắc của Cổ Tự Hào chứ?"

Từ Tuyệt đến đây không phải vì hoàn thành nhiệm vụ người kia giao cho. Anh ta tới đây để cầu cứu, cũng tới để chuộc tội.

"Bước vào cánh cửa này sẽ phải trả cái giá lớn để họ hoàn thành mong muốn của mình."

"Vậy nguyện vọng của anh là gì?"

Cổ Điển nhìn thẳng vào anh ta, đôi mắt kia thật sự rất đẹp, tỉ lệ hoàn hảo, con ngươi đen như mực, không buồn không vui, không chút cảm xúc. Có lẽ nó đã sớm nhìn thấu thế thái nhân tình.

Từ Tuyệt nhắm mắt lại, mang một tâm thái thấy chết không sợ. "Tôi muốn..."

...

Trời mưa.

Bước chân của người đi đường ngày càng nhanh hơn, bên tai là tiếng bước chân hỗn độn của mọi người hòa với tiếng mưa rơi.

Thời tiết ấm áp trở nên se lạnh, kí©h thí©ɧ từ lớp da bên ngoài vào đến thần kinh khiến người ta không chịu nổi mà rùng mình, nổi da gà lên.

Đám đông vội vã, không hề dừng bước lại, bởi vì thói quen sống hối hả nên đã không thể chậm rãi nữa.

Từ Như Lâu đứng trong đám người, đầu óc ong ong. Đầu cô ta rất đau, giống như sắp nứt toạc ra vậy.

Cô ta ôm chiếc hộp trong lòng ngồi sụp xuống, bởi vì đau không chịu nổi mà chảy nước mắt sinh lý ra. Dấu vết móng tay cào lên chiếc hộp, ngay cả móng tay cũng bị gãy đến không nhìn ra hình dạng, mà cô ta còn chưa phát hiện ra.

Từ trong cổ họng cô ta bật ra tiếng than khóc không kiềm chế nổi.

Trong đầu có vô số mảnh vỡ ký ức bay tán loạn, hồi ức bị che lấp nay đã được mở ra, từng hình ảnh như đoạn phim ngắn lướt qua trong đầu.

Một hồi lâu sau, cơn đau đầu biến mất.

Cô ta mở mắt ra, trên mặt ướt đẫm, là nước mắt và nước mưa.

Mắt cô ta mờ mịt, giống như... có chuyện gì đó... có ký ức nào đó... đã biến mất...

Cô ta lau mặt rồi đứng lên, ánh mắt vô hồn. Cô ta nhìn bước chân không ngừng nghỉ của đám người, không biết nên làm gì.

Sao cô ta lại ở đây? Cái hộp trong tay là của ai? Sao cô ta lại khóc?



Từng câu hỏi không ngừng hiện lên.

Từ Như Lâu nhíu mày lại, ôm chiếc hộp nhanh chóng chạy về khách sạn.

Trở về khách sạn, Từ Như Lâu tắm rửa xong, vừa lau tóc vừa tò mò nhìn cái hộp kia.

"Trong đó đựng cái gì nhỉ? Là mình mua sao?" Cô ta tự hỏi.

Để khăn lông qua một bên, cô ta mở hộp gỗ ra.

Trong hộp là lá trà, yên lặng nằm đó, ngửi lâu cũng không thấy khó chịu mà lại rất thoải mái, tỏa ra không khí thanh tịnh.

Cô ta nắm ít lá trà lên đặt ở đầu mũi khẽ ngửi.

"Sao mình lại đi mua lá trà nhỉ? Nhưng trông cũng không tệ lắm." Cô ta đặt chiếc hộp lên bàn, sau đó đi tìm ấm nước đun nước.

"Cộc cộc!" Có tiếng gõ cửa vang lên.

Từ Như Lâu vội ra mở cửa, người tới là một đàn em trong dàn nhạc.

"Sao vậy, có chuyện gì sao?" Từ Như Lâu cười hỏi.

Đàn em trong dàn nhạc gãi đầu, "Chị Như Lâu, dàn nhạc của chúng ta có tổng cộng bao nhiêu người?"

"Không phải 65 người sao?" Từ Như Lâu hỏi lại.

Đàn em nhíu mày nói. "Đúng vậy, là 65 người! Nhưng khi em sửa lại danh sách thì phát hiện thiếu một người! Trên danh sách chỉ có 64 người."

"Sao lại vậy? Thiếu ai?"

"Những người khác đều không thiếu, chỉ thiếu người độc tấu violon kia, nhưng không biết là ai." Đàn em cảm thấy rất kỳ lạ, người của dàn nhạc đều ở trong khách sạn, 64 người, nhưng người độc tấu violon kia là ai?

Từ Như Lâu rơi vào trầm tư, cố gắng nhớ lại người đã diễn cùng mình nhưng không thể nhớ ra được. "Chắc là nhớ lầm rồi, có thể chỉ có 64 người thôi."

Đàn em cười nói, "Có lẽ là do em nhớ sai, em đi sửa lại danh sách lần nữa. Em đi đây chị Như Lâu, chị nghỉ ngơi đi."

"Ừm." Từ Như Lâu đóng cửa lại nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ.

Một người nhớ sai số lượng thì còn bình thường nhưng nếu hai người nhớ sai thì sao?

Nhưng trong đầu lại không nhớ ra là thiếu ai.

Trong trí nhớ có một khoảng trống rỗng, mặt của những người khác đều nhớ rõ nhưng lại có một chỗ trống.

Vô số hình ảnh đã bị xóa bỏ.

Cô ta lắc đầu, bỏ qua những chuyện khó hiểu kia ra khỏi đầu. Sau đó tiếp tục đi đun nước, chuẩn bị pha trà uống.

...

Cổ Tự Hào, tĩnh lặng.



Cổ Điển đứng trước cửa sổ, tay cô cầm một cái bình thủy tinh, trong bình còn có một thứ màu lam tỏa ra tia sáng.

Cổ Phác nhảy từ trên tầng xuống, tiện tay mở TV lên, TV đang phát tin tức buổi tối.

"Dàn nhạc M đã hoàn thành buổi diễn ở Thiên Thành vào hôm nay và rời khỏi thành phố, rất nhiều fans chờ ở sân bay, ảnh hưởng nghiêm trọng đến giao thông ở gần sân bay. Nhắc nhở các bạn fans, theo đuổi thần tượng một cách lý trí."

Hình ảnh vừa chuyển, là sân bay quốc tế Thiên Thành ngày hôm nay.

Đoàn người của dàn nhạc M đều trang điểm tinh tế, ăn mặc trang trọng, thoạt nhìn như người phương tây trong bức tranh sơn dầu thời cổ, mỗi người đều tao nhã cao quý.

Trong màn hình xuất hiện Từ Như Lâu, cô ta mặc áo gió đậm màu, mái tóc xoăn dài xõa sau lưng. Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, nụ cười nhã nhặn rụt rè.

Đôi mắt cô ta sạch sẽ, thuần khiết, không có chút nhiễm bẩn nào.

Hóa ra, ban đầu mỗi người, trước khi bị vấy bẩn bị hủy hoại đều là vẻ sạch sẽ thanh thuần như vậy.

Cổ Điển nắm chặt bình thủy tinh kia, ánh mắt nhìn Thiên Thành bên ngoài cửa sổ, không thể nói rõ được cảm giác trong lòng mình bây giờ.

Nơi này là Thiên Thành, ở đây có rất nhiều người.

Những người này đều đã trưởng thành, đều trải nghiệm những nỗi chua cay ngọt bùi của đời người.

Không còn giữ được dáng vẻ thuở ban đầu của chính mình.

Bọn họ bị cuộc đời nhúng chàm, đắm mình trong trụy lạc, bọn họ cao ngạo tự kiêu.

Trong mắt họ đều che giấu sự dối trá.

Nửa người bọn họ đều bị chôn vùi trong bùn lầy, không bò ra được.

Bởi vì trong đầm lầy đó đều mang theo bụi gai.

Bọn họ sợ đau, không dám dùng sức nắm chặt, không dám giãy giụa đi về phía trước.

Bọn họ vừa lòng với thực tại, đều nghĩ cứ như vậy là tốt, sẽ không bị mắc kẹt, sẽ không chết đi.

Không nghĩ rằng, trong khoảnh khắc có loại tâm lý này thì bản thân đã từng đơn thuần không dơ bẩn đã bị chính mình bóp chết.

Đây cũng chính là lý do, vì sao khi con người trưởng thành đều hoài niệm con người từng không rành thế sự, không hiểu chuyện của mình khi còn nhỏ.

Có lẽ, chỉ có trẻ con mới là sự sạch sẽ nhất thế gian này.

Chúng vui thì cười, buồn thì khóc, chúng vì không được thỏa mãn mà tùy hứng. Làm sao hiểu được rằng người lớn đều như nhau, ai cũng muốn che giấu bộ mặt thật, muốn bày vẻ tốt đẹp ra bên ngoài, giấu đi nội tâm dơ bẩn.

[Bạn nói nơi này cất giấu nhiều dã thú ăn thịt người.]

[Tôi cười, bạn không biết rằng, người muốn ăn thịt người còn nhiều hơn dã thú nhiều.]

[Tôi cười, bạn không hiểu rõ, có bao nhiêu người che giấu con dã thú trong mình.]