Chương 20: Song sinh âm dương (9)

Hai người lau sạch vết máu trong phòng bao, sau đó đội mũ lên cho lão nhạc trưởng rồi cùng nhau trở về khách sạn.

Đầu tiên, Từ Tuyệt và Từ Như Lâu đi đến phòng của lão nhạc trưởng, nhìn người đàn ông nằm thở thoi thóp trên giường, Từ Như Lâu cảm thấy ông ta hẳn là khó sống.

Khi trong lòng có ý nghĩ này, cô ta thậm chí còn có loại kɧoáı ©ảʍ khi trả được thù.

"Bây giờ phải làm sao?" Từ Như Lâu biết gϊếŧ người là phạm pháp, nhưng hiện tại đưa người đến bệnh viện thì phải dùng lý do gì để giải thích?

Từ Tuyệt nhìn quần áo cô ta lộn xộn cùng với vì cuống quýt mà quên cả sửa sang lại đầu tóc. Ánh mắt anh ta rất bình tĩnh, đầu tiên anh ta kéo Từ Như Lâu qua hôn, sau đó khàn giọng nói bên tai cô ta: "Bé ngoan, trở về tắm đi, sau đó nằm trên giường chờ anh. Chuyện khác không cần em lo."

Cô ta theo bản năng muốn phản bác chuyện này không đơn giản như vậy nhưng nhìn thấy ánh mắt của Từ Tuyệt, trong lòng cô ta lại sợ hãi. "Ừm..."

Cô ta rời khỏi căn phòng kia, sau khi ra khỏi cửa trái tim vẫn còn đập thình thịch mãnh liệt giống như muốn văng ra khỏi l*иg ngực.

Hôm nay Từ Tuyệt quá đáng sợ!. Truyện Light Novel

Cô ta không thể nghĩ xem mình nên làm gì, chỉ đơn giản nghe theo lời Từ Tuyệt. Trở về phòng mình, tắm rửa thay đồ ngủ, nằm lên giường.

Mọi thứ đều vô cùng trôi chảy, không có ai hoài nghi về chuyện của lão nhạc trưởng. Mọi người đều như cùng nhất trí, là đột nhiên trúng gió đột quỵ, cho nên cơ thể không nhúc nhích, miệng cũng không nói được.

Từ Như Lâu không biết rốt cuộc Từ Tuyệt đã làm gì, cô ta không có hứng thú biết chân tướng. Cô ta cũng không muốn gặp lại lão nhạc trưởng. Vài ngày trước khi buổi nhạc hội bắt đầu, cô ta đều hẹn hò với nhiều người đàn ông khác nhau, buổi tối sẽ về khách sạn đúng giờ.

Mặc dù có rất nhiều chuyện nhưng Từ Như Lâu nghĩ lại chỉ cần dùng vài giây.

Cô ta đi theo Từ Tuyệt vào khu phố cũ, khu phố bình yên không có gì lạ, màu sắc cũ kỹ đã không còn thường thấy nữa.

Bọn họ đứng ở góc phố, ở đó có một cửa tiệm, biển hiệu ghi dòng chữ "Cổ Tự Hào".

Từ Như Lâu nheo mắt lại, đây là chỗ bàn trà như lời Từ Tuyệt nói sao? Thoạt nhìn trông có vẻ có phong cách mới lạ, nhưng không hiểu sao lại mở cửa hàng ở một nơi vắng người như vậy.

Từ bên ngoài cửa sổ nhìn vào căn bản không thấy rõ, trong tủ kính đặt vật gì đó tối như mực.

Từ Như Lâu chú ý tới búp bê cầu nắng treo trên cửa, cảm thấy có hơi buồn cười, "Cửa hàng cổ xưa như vậy mà lại treo một búp bê cầu nắng, không cảm thấy không hợp sao?"

Từ Tuyệt kéo cửa ra, "Đúng là không hợp."



"Đinh đang..." Tiếng chuông gió trong trẻo như tiếng đĩa sứ va chạm, làm mọi người thoáng cái tỉnh táo hơn.

Từ Như Lâu đi vào, liếc mắt một cái đã thấy người phụ nữ kia.

Cô mặc bộ sườn xám màu đen, tóc búi lên cài trâm ngọc, vài sợi tóc đen rũ xuống bên thái dương.

Cô mỉm cười ngẩng đầu, nhưng ý cười lại không lan đến đáy mắt, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, còn có nốt ruồi lệ ở đuôi mắt phải như giấu kín nỗi bi thương vô tận.

"Xin chào, hoan nghênh đến Cổ Tự Hào."

"Tôi là bà chủ ở đây, Cổ Điển."

Giọng nói của cô trong trẻo lạnh nhạt nhưng không khiến người ta thấy xa cách mà giống như... cô nên như thế.

Từ Như Lâu ngơ ngác nhìn môi Cổ Điển mấp máy, nhưng hai ba câu sau cô ta lại nghe không rõ.

Hương trà tràn ngập căn phòng, Từ Như Lâu mới chớp mắt hoàn hồn lại, vô tình đã ngồi trên ghế.

Từ Tuyệt nhìn Cổ Điển, "Thầy tôi rất thích uống trà, không biết ở chỗ cô có loại trà nào ngon?"

Cổ Điển nâng bàn tay từ đầu gối lên, vén mái tóc bên thái dương ra sau tai, cô hỏi: "Không biết anh nghe về Cổ Tự Hào từ đâu? Dù sao vị trí cửa hàng của tôi cũng hẻo lánh, hiếm khi có người đến."

Từ Như Lâu nghi hoặc nhìn vào mắt Từ Tuyệt, trong lòng cô ta cũng cảm thấy kỳ lạ. Nơi này căn bản không có ai, hơn nữa bọn họ chỉ ở lại Thiên Thành ngắn ngủi mấy ngày, làm sao Từ Tuyệt biết được?

Từ Tuyệt cười, "Có người giới thiệu, không biết bà chủ có loại trà nào ngon không?"

Cổ Điển từ trên ghế đứng lên, trên sườn xám màu đen có một số hoa văn chìm, mơ hồ hiện ra dưới ánh sáng. "Có."

Cô đi đến một bên, lấy ra một hộp gỗ đen tuyền từ trong ngăn kéo, "Đây là hàng mới nhất gần đây của cửa hàng, hương vị rất tuyệt."

Từ Như Lâu nhận lấy, ánh mắt trong lúc vô tình đối diện với Cổ Điển. Cô ta nhanh chóng rời mắt đi, không biết vì sao khi đối diện với ánh mắt của Cổ Điển, cô ta lại có một loại cảm giác bị người khác nhìn thấu. Giống như tất cả những gì được che giấu nơi sâu nhất trong nội tâm đều bị Cổ Điển nhìn thấy.

Từ Tuyệt nhìn chằm chằm cái hộp kia hai giây, sau đó đứng lên, xoa đầu Từ Như Lâu: "Em về trước đi, lát nữa anh trở về. Nhớ đường không?"

Từ Như Lâu thắc mắc hỏi, "Nhớ. Nhưng anh..."



Chưa đợi cô ta hỏi hết câu, Từ Tuyệt đã cắt ngang, "Vậy về đi!" Giọng nói anh ta lạnh nhạt, không cho phép phản kháng.

Từ Như Lâu nhấp môi, nhanh chóng cầm hộp rời đi.

Ra khỏi Cổ Tự Hào, bước chân cô ta lảo đảo, vịn vào tường ngồi xổm xuống đất. Khoảnh khắc vừa đẩy cửa ra, đầu óc cô ta đã choáng váng.

Hít sâu vài hơi, đợi đến khi cảm giác choáng váng vơi đi cô mới tiếp tục đứng lên đi tiếp.

Chỉ là... luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng...

Chính cô ta tự cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng lại không thể nói rõ được chỗ nào không đúng...

Bởi vì Từ Như Lâu đi khỏi mà không khí trong Cổ Tự Hào trở nên quỷ dị.

Cổ Điển ngồi về lại vị trí ban đầu trên sofa, cầm lấy tách trà nhẹ nhàng uống một ngụm, "Thật ra... anh biết rất rõ."

Từ Tuyệt cũng ngồi xuống, chân bắt chéo, ánh mắt lạnh nhạt, "Tôi biết mình không đánh lại cô."

"Xem ra anh biết rất rõ mình là thứ gì." Dựa vào lời nói của Từ Tuyệt, Cổ Điển đã kết luận được anh ta biết chính mình là con rối.

Từ Tuyệt cười nhạo nói: "Tuy tôi không biết vì sao mình lại trở thành Từ Tuyệt nhưng tôi biết rõ nếu không hoàn thành nhiệm vụ của người đó thì tôi cũng sẽ biến mất như vậy."

Cổ Điển nâng mắt lên; "Làm sao anh biết được mình không phải là con người?"

"Từ rất lâu trước kia đã mơ hồ biết được, không lâu trước đây đã xác nhận xong. Cô không cần phải hỏi tôi, bởi vì tôi cũng không biết về người vẫn luôn khống chế tôi." Giọng điệu của Từ Tuyệt rất bình tĩnh, bình thản đến dị thường.

Như vậy càng khiến Cổ Điển kinh ngạc. Giống như Hoa Tây và Khương Ngẫu. Rõ ràng Hoa Tây biết rõ mình là cái gì nhưng lại ôm chấp niệm đơn thuần với Khương Ngẫu. Khương Ngẫu không biết mình là gì, cô ấy cho rằng mình chỉ là người thường, một học sinh trung học bị bạo lực học đường xâm hại mà thôi.

Từ Tuyệt không giống thế, ít nhất là không giống như hai người họ. Anh ta biết rằng mình không phải con người, cũng không phản kháng. Anh ta thậm chí còn để mặc cho mình bị điều khiển.

Cũng có một chút tương đồng, chẳng hạn như anh ta và Hoa Tây đều cố chấp như nhau.

Nhưng Hoa Tây cố chấp với Khương Ngẫu là bởi vì trên người bọn họ có hơi thở của đồng loại, thu hút bởi nhau một cách tự nhiên.