Chương 16: Song sinh âm dương (5)

Edit & Trans: Chuông

Beta: Cigarred

Từ Như Lâu bật cười, ánh mắt mềm như tơ "Chậc chậc chậc... Giữa chúng ta là quan hệ gì chứ? Tại sao tôi phải nghe anh?"

Từ Tuyệt cũng cười, lạnh lùng đến đáng sợ "Vậy thì em và tên đàn ông kia cứ cùng nhau chết trên giường đi."

Từ Như Lâu xoay người, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực đối phương "Anh trai tốt, anh chơi của anh, tôi chơi của tôi. Tôi cũng có phải đồ vật của anh đâu."

Mặc dù, mối quan hệ giữa họ rất tồi tệ, thế nhưng trong thâm tâm Từ Tuyệt luôn nghĩ mọi thứ của Từ Như Lâu đều thuộc về anh ta, từ đầu tới cuối, cho dù là linh hồn hay thể xác, "Từ khi sinh ra đã được định sẵn rồi, em vĩnh viễn không thể rời khỏi anh." Mối quan hệ dị dạng này sẽ tiếp tục như thế. Điều anh ta thích nhất là vẻ mặt kinh hoàng của Từ Như Lâu, đôi mắt ướŧ áŧ đầy sợ hãi và tuyệt vọng đó mới đẹp làm sao. Đáng tiếc biết mấy khi Từ Như Lâu không bao giờ thể hiện ra điều đó khi trưởng thành. Trong lòng Từ Tuyệt có chút hoài niệm nhỏ nhỏ.

Cổ Điển và Diêm Quân lúc này đang ở trong phòng thay đồ, bí mật quan sát bọn họ. Đối với tất cả những gì vừa xảy ra, Diêm Quân đều đã nhìn thấy, mà Cổ Điển chỉ có thể nghe không sót một chữ. Bởi vì Diêm Quân đã đưa tay ra và chặn mắt cô. Đương nhiên, cô sẽ không tò mò tìm cách để nhìn, dù sao âm thanh cũng đã nghe được rõ ràng.

Loại sức mạnh rất nhẹ đó chính là ở trên người hai người này, nó nhẹ đến mức có thể dễ dàng bị bỏ qua. Nếu không phải có khí tức quen thuộc, ngay cả Cổ Điển cũng sẽ không để ý. Diêm Quân điều tra việc này, có lẽ là do Phong Đô xảy ra chuyện, mà Cổ Điển điều tra việc này lại vì một chuyện khác.

Đợi tới khi Từ Như Lâu và Từ Tuyệt rời khỏi phòng thử đồ, tham gia buổi liên hoan, Cổ Điển và Diêm Quân mới từ từ xuất hiện.

"Bọn họ không phải cội nguồn sức mạnh, thứ tồn tại trên người bọn họ chỉ có chút ít nguyên tố vi lượng." Cổ Điển nói.

Diêm Quân khẽ gật đầu "Loại sức mạnh này rất kỳ quái, tôi chỉ cảm thấy loại sức mạnh này trên khí tức của tử lao ở Phong Đô."

Chân tướng sâu không lường được, tất cả như ẩn trong một lớp sương mù. trong màn sương ấy giấu những quái vật gì, ai cũng không nhìn ra được. Chỉ có thể tĩnh lặng mà chờ đợi, đợi nó động chân, đợi nó nhe nanh, đợi nó vồ tới, bạn mới có thể trực diện nghênh chiến. Bởi hiện tại, địch trong tối còn ta ngoài sáng.



Diêm Quân nghĩ mãi cũng không hiểu. Trước đây, hắn điều tra vì hắn nghĩ việc này liên quan tới Phong Đô và hắn. Nhưng giờ hắn cảm thấy chuyện này nhất định không đơn giản như vậy. Nó không chỉ là chuyện của một mình hắn, còn có Phong Đô, Thiên Thành, Cổ Điển, những con rối cũ kỹ, hơi thở kỳ quái của người biểu diễn... Những thứ này chầm chậm kết lại với nhau, dệt nên một tấm lưới khổng lồ, nhốt bọn họ vào bên trong.

Hắn nhìn Cổ Điển ở đối diện, cô lâm vào trầm tư, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, môi hơi mím: "Tiếp theo anh tính làm gì?" Hắn tự có kế hoạch của mình nhưng hắn muốn biết kế hoạch của Cổ Điển là gì.

Cổ Điển hơi giật mình, Diêm Quân không hề tồn tại trong kế hoạch của cô. Lý do tại sao cô điều tra vấn đề này và can thiệp vào việc của Khương Ngẫu, Hoa Tây, chỉ đơn giản là vì hơi thở trên người bọn họ rất giống với một người nào đó trong trí nhớ. Cô muốn lần theo sự kiện này, tìm ra tất cả sự thật mà mình chưa biết, đồng thời cũng muốn tìm lại hai người đã ra đi. Mà tất cả những điều này, Cổ Điển chỉ lên kế hoạch cho bản thân mình. Sự xuất hiện đột ngột của Diêm Quân đã khiến cô trở tay không kịp.

Hai người im lặng, bầu không khí có chút trầm mặc. Diêm Quân dời tầm mắt, mở miệng: "Về Cổ Tự Hào trước đã." Hắn xoay người bước đi, đột nhiên dừng lại, không ngoảnh đầu nhìn Cổ Điển, "Chúng ta cần phải thương lượng chuyện này cho thật tốt." Nói rồi, hắn cất bước lần nữa.

Cổ Điển cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, những dòng suy nghĩ hỗn loạn làm xáo trộn trái tim vốn đang bình lặng của cô. Đã lâu rồi cô mới cảm thấy tâm trạng bất ổn đến vậy. Điều này khiến cô trông không giống một con rối nữa mà như một người thật.

Suy nghĩ của cô không ít hơn Diêm Quân. Sự xuất hiện của búp bê, hơi thở quen thuộc, Úc Thanh Trừng, Thiên Thành,... Tất cả đều khiến cô lo lắng, cũng không tìm ra đầu mối. Hiện tại, Diêm Quân còn muốn bàn bạc với cô, bàn cái gì?

Giờ phút này, Cổ Điển có chút lo lắng, sợ Diêm Quân đề cập đến chuyện trước đây, cũng sợ Diêm Quân nhắc đến chuyện sau này.

Đột nhiên, Cổ Điển đưa tay lên vỗ vỗ đầu mình, đôi mắt đen đầy vẻ khó chịu: "Đừng nghĩ lung tung nữa!" Đợi điều chỉnh tốt cảm xúc xong, Cổ Điển cất bước rời đi.



Bầu trời xám xịt, tràn ngập sự buồn tẻ. Thành phố này dường như chưa bao giờ khiến tâm trạng con người vui vẻ. Bởi vì ngay cả trời nắng cũng không bao giờ nhìn thấy. Kể cả khi có ánh nắng rải rác, thì tiết trời cũng không được ấm áp. Bởi vì ánh mặt trời không thể xuyên qua tầng không màu xám, ánh sáng rơi xuống chỉ có thể mờ mịt, đừng mong có nhiệt độ ấm áp. Từ góc nhìn khoa học mà nói, điều này hẳn là không hợp với lẽ thường. Bởi vì trong một năm này, Thiên Thành không hề thấy sắc trời trong xanh. Thế nhưng thời tiết kiểu này đã kéo dài tám năm. Dường như kể từ sau sự việc đó, bầu trời ở Thiên Thành chưa bao giờ được ánh nắng ghé thăm.

Úc Thanh Trừng đang ngồi trên ghế dài ven đường, trên tay cầm một cốc trà sữa nóng. Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy vẫn luôn hiện hữu nụ cười trang nhã, dường như nụ cười ấy đã khắc sâu vào xương tủy, không thể nào xóa nhòa được. Nó giống như một chiếc mặt nạ, không ai có thể xé ra được.



Cô ấy vắt chân này qua chân kia, lắc lắc mắt cá chân, những đường gân xanh trắng lấp lánh ánh bạc.

Không phải là không có ai dừng lại tò mò nhìn cô, chẳng hạn như đứa trẻ đang đi qua này bây giờ vậy.

"Mẹ, tóc cô ấy bạc trắng kìa!"

Mẹ của đứa trẻ bế nó lên, liếc nhìn Úc Thanh Trừng rồi nhanh chóng bế đứa nhỏ đi, tuy nhiên, có thể nghe được giọng nói của cô ta: "Đừng nói chuyện với người lạ, cách bọn họ xa một chút, ai mà biết được bọn họ là ai."

Úc Thanh Trừng nghiêng người về phía trước, một tay đỡ khuỷu tay, tay còn lại chống cằm, ánh mắt lãnh đạm, không có một chút cảm xúc dao động nào.

"Thiên Thành... đã biến thành cái dạng ma quỷ gì thế này." Cô ấy nheo mắt, như thể nhớ lại điều gì đó. Cô ấy nhớ về một thời đã qua của Thiên Thành, khi nó còn là thành phố phồn hoa và ấm áp với bầu trời trong xanh.

Sự việc đó đã xảy ra cách đây 8 năm, Thiên Thành khi ấy vẫn mang dáng vẻ như trong ký ức. Hôm ấy là một ngày tuyết rơi mùa đông. Ngày 21 tháng 12. Bầu trời xanh bị thiêu cháy bởi những đám mây đỏ lửa, nuốt chửng tất cả màu xanh, đập vào mắt người ta là một màu đỏ máu thật dày và nặng, như bầu trời đang rỉ máu vậy. Nhiệt độ ấm dần lên và tuyết thì tan ra, như thể mùa hè nóng nực lại đến. Trên mặt đất nở loại hoa màu đỏ không biết tên, cành vàng nhạt, cánh hoa đỏ màu máu, nhị vàng nhạt, vừa đẹp vừa quỷ dị. Cả Thiên Thành nhuộm một màu đỏ máu, và người ta sẽ không bao giờ quên ngày hôm ấy.

Đó là ngày máu tươi cùng xác chết trải trên đất bằng.

Đó là ngày không có hy vọng.

Khắp nơi nổi lên những tiếng than khóc và gϊếŧ chóc, đầy máu và tàn bạo.

Vì ngày đó, Cổ Tự Hào bị phá, nhà nát người cũng vong.

Chỉ còn lại một cô bé mười lăm tuổi và một cậu em trai vừa tròn một tuổi.