Chương 1: Cổ Tự Hào

Màu xanh của sắc trời chưa bao giờ xuất hiện ở thành phố này, khoảng không trên kia luôn bị bao phủ bởi màu xám xịt kỳ quái. Không có lấy một tia nắng, cả thành phố lạnh lẽo buốt giá.

Lại là một ngày ngày mưa và ở cái chốn này, hơi ẩm dường như vô tận. Cái cảm giác lành lạnh ẩm thấp xuyên qua da, thấu cả vào trong xương cốt con người, lạnh đến rùng mình.

Và, nếu trong thời tiết u ám này, nhìn xuống thành thành phố từ trên cao, con người có thể thấy vô số bông hoa đang nở, ở khắp các hang cùng ngõ hẻm, dưới một màn mưa trắng. Mỗi bông hoa đều liên tục di chuyển, không biết bắt nguồn từ đâu.

Bây giờ trời đang mưa, mỗi bông hoa đó là những chiếc ô mà mọi người đang cầm trong.

Vội vàng, tầm thường, những con người đi trong màn mưa cọ sát vai vào nhau không biết bao nhiêu lần. Giống như được cài đặt một bộ đếm thời gian, bọn họ trở thành những con rô bốt được người ta lên dây cót, không ngừng lặp đi lặp lại những gì đã xảy ra vào mỗi ngày.

Rồi người ta bắt gặp chiếc ô đen trong vô vàn màu sắc ấy. Không vì gì cả, chỉ do màu sắc quá tối. Thế nhưng cũng không ai dán ánh mắt tò mò vào chiếc ô ấy. Trời đang trút nước còn con người thì vội vã tìm chỗ tránh mưa. Không một ai để ý rằng người cầm chiếc ô là một người phụ nữ. Toàn thân mang một màu đen tuyền. Tóc đen, mắt đen, váy đen và một chiếc ô đen. Trầm mặc đến mức khiến người ta ngột ngạt.

Thế nhưng bàn tay mảnh dẻ của người phụ nữ ấy lại cực kỳ trắng, trắng đến mức gần như trong suốt, hình như có thể thấy rõ cả mạch máu dưới lớp da. Nếu có ai đó tinh tế nhìn kỹ, họ chắc hẳn sẽ rất ngạc nhiên tự hỏi rằng liệu trên đời này có bàn tay con người nào giống như vậy?

Bàn tay của con người có thể gần như trong suốt sao?

Bàn tay cầm ô khẽ nhấc lên. Dưới tán ô màu đen lộ ra một khuôn mặt. Làn da cô rất trắng nhưng không phải kiểu hồng hào rạng rỡ của một mỹ nhân khỏe khoắn mà là loại trắng bệnh tật. Đôi mắt của cô như vực sâu thăm thẳm, không có nổi một tia sáng. Đuôi mắt cô là một nốt ruồi lệ. Một mỹ nhân ốm yếu. Những người đi qua cô, dù có quan sát hay không, cũng không ai nhớ ở thành phố này có một người phụ nữ như vậy. Cái họ nhận ra chỉ là một cái bóng mơ hồ.

Cô đứng đó, đợi đèn chuyển màu rồi mới bắt đầu cất bước chân. Điều này hoàn toàn khác với những người xung quanh. Họ không đủ kiên nhẫn để chờ đèn đỏ, rất nhiều người đều trực tiếp băng qua đường.

Một tay cô cầm ô, tay kia buông thõng bên hông, mái tóc đen khẽ đung đưa trong làn gió. Cô thẳng lưng, dường như trên thế giới này không có gì có thể làm cô cong lưng uốn gối.

Đi một lúc lâu, đến khi bên cạnh cũng không còn người qua đường, cô bước vào một góc trống vắng của thành phố. Một góc sôi động nhất nhỉ thành phố giờ chỉ là một đống đổ nát, chỉ lặng lẽ đợi chờ bị phá bỏ.



Cô bước vào trong hẻm, đến trước một ngách nhỏ. Cô đi thêm hai bước, đi qua chỗ rẽ rồi bước vào một cửa hàng cũ.

Cửa tiệm nhìn qua có niên đại đã lâu, toát ra một loại hơi thở cổ xưa. Chưa bước vào mà con người đã cảm thấy một luồng khí bất thường bên trong. Đứng trước cánh cửa đó, trong tâm trí người ta sẽ luôn vang lên hai giọng nói. Một loại không ngừng dụ bạn tiến vào, loại khác chính là đang cảnh báo nguy hiểm.

Người phụ nữ thu ô, đặt ở trước cửa, sau đó từ tốn mở cửa đi vào. Chiếc chuông gió khẽ vang lên tiếng thanh thúy.

"Cạch" Cánh cửa đóng lại, bên trong chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn mờ mờ từ ngọn đèn đã cũ. Khu nhà cũ kỹ vẫn mang vẻ lạnh lẽo, hoang tàn, u ám, không có lấy một bóng người. Nơi đây có vô số căn nhà bỏ trống, chỉ có một số hộ gia đình không đủ kinh tế và một số cụ già. Nơi đây hầu như là những con người bị quên lãng, giống như lục địa bị bỏ rơi, bị mọi người xóa mờ trong ký ức.

Nơi đây, vẫn là khu nhà cũ, vẫn là hẻm nhỏ âm u.

Nơi đây có một cửa hàng cũ, thường hay đóng cửa. Cửa hàng này có niên đại lâu đến nỗi những người già ở đây đã lâu cũng quên mất nó xuất hiện từ khi nào. Nếu trước kia có ai đó có thể trả lời một vài từ thì trong trí nhớ của họ hôm nay chỉ còn là một khoảng không mờ mịt. "Cửa hàng này ấy à, không biết nó bán cái gì, thường xuyên không mở cửa. Nhưng nó có một nữ chủ nhân đấy, là cô gái hay mặc đồ đen."

Cửa hàng đó nằm trong một góc của con hẻm cũ. Tòa nhà cổ kính, mái hiên cong cong kiểu cũ, treo một chiếc chuông gió nhỏ, mỗi lần có người đẩy cửa nó sẽ vang lên những âm thanh trong trẻo.

Đôi khi, có một con mèo đen mắt xanh lười biếng nằm trước cửa, và khi mở mắt, nó sẽ nhìn con người với ánh mắt khinh thường. Hoặc người ta sẽ trông thấy một con búp bê trắng treo trước cửa với nụ cười cứng ngắc sẽ đung đưa không ngừng khi gió thổi. Bắt mắt nhất có lẽ là tấm biển tên treo ở cửa "Cổ Tự Hào", được vẽ rất uyển chuyển và có sức sống.

Nơi đây là một thành phố cũ, một khu nhà cũ, một con hẻm cũ, một cửa hàng cũ và một cái tên đã cũ.

Nơi đây có một nữ chủ nhân, tên cô ấy là Cổ Điển.

Trong cửa hàng đó, khách hàng sẽ mua được mọi thứ họ muốn miễn là họ đưa ra một cái giá tương xứng.

Quyền lực? Vị trí tối cao?



Tiền bạc? Giàu đến nứt đố đổ vách?

Sắc đẹp? Nhan sắc khuynh thành khuynh quốc?

Bạn muốn một giấc mộng đẹp, nơi đây có thể cung cấp. Bạn muốn một cuộc sống đáng ngưỡng mộ, nó có thể đem tới cho bạn. Bất cứ thứ gì bạn nghĩ ra, đều có thể trở thành sự thật, thậm chí là sống dậy từ cõi chết.

Đẩy cửa bước vào, người phụ nữ mặc váy đen đã ngồi đó đợi bạn, khóe môi cô nhếch lên một đường cong hoàn mỹ, đôi mắt đen cùng nốt ruồi lệ nơi khóe mắt ẩn chứa nỗi buồn vô hạn. Giọng cô lạnh nhưng không hề xa cách "Chào mừng đến với Cổ Tự Hào, tôi là Cổ Điển, bà chủ chỗ này. Tôi biết thứ bạn muốn và có thể biến nó thành hiện thưc..."

"Chỉ cần bạn cho tôi cái giá xứng đáng."

Vận mệnh của bạn đã thay đổi từ khi bạn đẩy cánh cửa đó.

"Nghe tôi, đừng bước vào cánh cửa đó."

"Bạn không trả nổi cái giá ở đó đâu."

"Bạn hỏi tôi là ai?"

"Đừng lo lắng, bạn sẽ biết thôi."

"Tôi đợi bạn ở Cổ Tự Hào."

Nhưng hãy nhớ, tôi đợi phiên bản chân thật nhất của chính bạn.