Tài xế tuân theo dặn dò của Hứa Bách Hàm, sau một thoáng ngạc nhiên liền ở giao lộ cách đó không xa quay đầu xe lại, lái xe quay về.
Một đường này, hai tay Hứa Bách Hàm nắm chặt lấy nhau ở trước ngực, chặt chẽ cắn khớp hàm, kiềm chế kích động bởi vì chờ mong và thấp thỏm mà toàn thân định run lên của mình.
Năm ấy, Vân Bạc nói, em ấy tin tưởng, rằng mình sẽ không để em ấy chờ toi công.Lúc này, phải chăng chị nên có dũng khí để tin tưởng, rằng Vân Bạc đã từng yêu chị đậm sâu như vậy, chắc sẽ không cam lòng để chị chờ toi công đâu, đúng không?
Đến cửa bệnh viện rồi, tài xế xuống xe mở cửa, mới vừa giúp chị ngồi xuống xe lăn xong, Hứa Bách Hàm đã vội vã chuyển động trục bánh xe vọt vào trong mưa, vọt vào bệnh viện, thậm chí còn chưa kịp chờ tài xế căng ô cho chị, đợi đến khi tài xế vội vã khóa xe xong rồi bắt theo, chị cũng đã, biến mất ở trong mưa bụi mờ mịt…
Chị mang theo dạt dào dũng khí và chờ mong cố chấp, một khắc cũng không muốn dừng lại mà chạy tới văn phòng Vân Bạc, nhưng chào đón chị, lại là cửa gỗ màu trắng đóng chặt cùng một mảnh đen kịt ở dưới khe cửa, như đang lặng im mà tuyên bố sự tưởng bở của chị.
Một y tá đi ngang qua quái lạ hỏi chị: “Chị tìm bác sĩ Giang ư? Bác sĩ Giang đã tan tầm rời khỏi từ lâu rồi.”
Hứa Bách Hàm gắng gượng cong lên một nụ cười, nhẹ giọng cảm ơn ý tốt nhắc nhở của cô ấy, dáng vẻ giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, xoay xe lăn từng cái từng cái, chậm rãi đi xa…
Trong từng tiếng ma sát thô ráp nặng nề, chị lặng lẽ hỏi mình: “Hứa Bách Hàm, quay về đi, được không? Chịu không nổi rồi mà, không phải ư?”
Nhưng mà, vô luận như thế nào, chị phát hiện, mình đều không cách nào đáp ra từ “được” cả…
Rốt cuộc vẫn là lần nữa đi tới cửa bệnh viện, nhưng mà, bàn tay cầm xe lăn của chị, lại không cách nào dùng sức được, chị nhìn một phiến đèn đóm suy yếu, bóng người lắc lư phía xa xa, nhắm mắt lại, phảng phất như có thể nhìn thấy, một giây sau, Vân Bạc của chị, sẽ y hệt như năm đó, căng một cái ô nhỏ xinh xắn, mỉm cười đi về phía chị…
Chị buông lỏng ra hai tay nắm xe lăn, khép lại đặt ở trên hai chân, nửa người trên ngồi ở xe lăn căng đến mức thẳng tắp, đôi mắt dịu dàng như nước nhìn phía trước, vẻ mặt thoắt điềm tĩnh và ung dung…
Tài xế ở trên xe trông thấy Hứa Bách Hàm, vội vã mở cửa xe ra, bước nhanh chạy đến trước mặt Hứa Bách Hàm, nhìn tóc hơi có chút ẩm ướt ngổn ngang cùng quần áo đã ướt một nửa của chị, lo lắng nói: “Tiểu thư, không về nhà sao? Quần áo của cô ướt rồi, nơi đây gió lớn…”
Hứa Bách Hàm nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ôn giọng từ chối bảo: “Chú Triệu, không sao đâu.” Chị hơi ngừng một thoáng, trầm ngâm một hồi, lại săn sóc bảo: “Chú Triệu, từ buổi chiều chú đã theo con cho tới bây giờ, e là còn chưa ăn cơm phải không. Con muốn chờ ở đây một lát, chú đi ăn cơm trước đi, một lát sau rồi lại đến đón con.”
Lão tài xế trông Hứa Bách Hàm từ nhỏ đến lớn, đối với Hứa Bách Hàm tự có mấy phần tình cảm, sao mà có thể bỏ mặc thế được, bèn lo lắng nói: “Chú Triệu không đói, tiểu thư, cô từ giữa trưa bảo chú dẫn cô đi mua nguyên liệu nấu ăn cho đến tận bây giờ, cả một giọt nước còn chưa có uống đó, chú Triệu giúp cô mua chút gì đó để ăn nhé?” Nói xong, ông liền định đưa tay cởϊ áσ khoác trên người ra khoác cho Hứa Bách Hàm, Hứa Bách Hàm lại đưa tay bắt lấy cánh tay của ông, lắc lắc đầu, ôn hòa nói: “Chú Triệu, không cần đâu, con không lạnh, có điều, thật là có chút đói bụng. Chú đi ăn cơm đi, lúc nào về thì mang một ít thức ăn cho con là được rồi.”
Tài xế không lay chuyển được Hứa Bách Hàm, cuối cùng, buộc lòng phải nhất bộ tam hồi đầu
(một bước đi quay đầu ba lần) mà đi khỏi.
Giang Vong xuống xe Lý Lập Văn xong liền che dù tản bộ một đoạn đường, sau vài lần suy tư đấu tranh, cuối cùng vẫn bắt xe quay về bệnh viện.
Tựa như chuyện sinh nhật của năm đó, dù Hứa Bách Hàm không nhắc đến một chữ về chuyện tới thăm cô, nhưng cô lại chắc chắn như vậy, chắc rằng Hứa Bách Hàm nhất định sẽ đến, ngày đêm chờ đợi ở trạm xe bus. Giờ đây, cô cũng không biết, chắc chắn của mình rốt cuộc tới từ nơi đâu, lại bỗng tin chắc rằng Hứa Bách Hàm nhất định đợi cô ở bệnh viện.
Có phải là, người yêu nhau, thật sự sẽ thần giao cách cảm?
Thế nhưng, cô cùng Hứa Bách Hàm, cũng tính là yêu nhau sao?
A…
Bóng đêm quá mức thâm trầm, mưa phùn quá mức mông lung, chiếc ô đang giương lên che lại tầm mắt của Giang Vong, đến nỗi, khi cô đến cửa bệnh viện, mở cửa xe ra, vừa mới giẫm được một bước lò nửa thân trước ra ngoài, lại mới đột nhiên nhìn thấy Hứa Bách Hàm thẳng tắp ngồi trên xe lăn ở cửa bệnh viện, phản xạ có điều kiện mà lui thân về trong xe lại, nhưng bỗng sơ sẩy, khuỷu tay đập vào cửa xe một cái, phát ra tiếng vang cực lớn, đau khiến Giang Vong suýt nữa kinh hô ra tiếng.
Tài xế xe taxi quay đầu lại kinh ngạc nhìn hành động quái dị của Giang Vong, Giang Vong ôm cánh tay, không để tâm sự tò mò của tài xế, hít một hơi khí vào, hơi trầm ngâm dặn dò: “Phiền chú quay đầu lại đến chỗ rẽ đầu đường phía trước, tôi xuống xe ở đó.”
Tài xế không thể làm gì khác hơn là vừa khó hiểu, vừa quay đầu lại.
Đến chỗ rẽ đầu đường, Giang Vong trả tiền, thong dong xuống xe. Một tay cô đút vào trong túi áo khoác, một tay che dù, đứng ở giao lộ người đến người đi, không nhúc nhích, lẳng lặng mà ngắm nhìn bóng người ngồi thẳng tắp ở phía xa xa kia.
Khoảng cách quá xa, cô chỉ có thể nhìn thấy quật cường khái quát của Hứa Bách Hàm như thế, nhưng vừa nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, trước mắt của cô, lại bỗng hiển hiện rõ nét hình ảnh Hứa Bách Hàm cắn môi, đôi mắt hơi khép lại, vẻ mặt bình tĩnh điềm đạm rồi lại quật cường cao ngạo tột cùng.
Giang Vong bỗng nhiên không nhịn được nở nụ cười, cô đang cười Hứa Bách Hàm,
rốt cuộc là ai cho chị ta dũng khí và lòng tin, cho chị ta tin tưởng và chắn chắn rằng mình sẽ không yên lòng chị ta, sẽ quay về lại?Cô cũng cười bản thân,
Vân Bạc, mày lại muốn chết lần nữa sao?Mưa càng rơi càng lớn, thời gian đang từng giây từng phút trôi qua. Cửa bệnh viện, Hứa Bách Hàm vẫn là điệu bộ lưng thẳng tắp mà quật cường, Giang Vong đứng quá xa, cô không thấy được động tác run lẩy bẩy vô thức ở trong gió của Hứa Bách Hàm. Đầu đường, Giang Vong che dù, điệu bộ xa xa nhìn ngóng, cũng không có mảy may thay đổi nào.
Cô không biết trong lòng Hứa Bách Hàm đã bắt đầu dao động hay chưa, nhưng cô nhìn bóng người đơn bạc gầy yếu của chị, cô độc không nơi nương tựa mà thẳng tắp trong đêm giá rét, cô nghe được âm thanh băng cứng trong lòng mình, đang chầm chậm hòa tan dần…
Chờ từ buổi chiều cho tới bây giờ, chị ấy ăn cơm rồi chưa? Chị ấy đói bụng rồi chưa? Đêm khuya rồi, trời lạnh rồi, chị ấy ăn mặc ít ỏi như vậy, chịu nổi không? Chị ấy… Chân chị ấy, ở trong ẩm thấp thế này, sẽ ngầm đau nhức hay không?Đôi môi Giang Vong, chặt chẽ mím thành một đường, tái nhợt không có một chút huyết sắc. Cô đang đánh cược với Hứa Bách Hàm, lại có lẽ, cũng như đánh cược với vận mệnh đời người, cô đánh cược, đến tột cùng Hứa Bách Hàm và cô, ai cố chấp hơn ai, ai kiên trì hơn ai, ai đầu hàng sớm hơn ai, lại hoặc là, ai quan tâm hơn ai…
Một chiếc xe ô tô màu đen từ giao lộ cấp tốc chạy qua trước mặt Giang Vong, bắn ướt ống quần của Giang Vong, nhưng Giang Vong không có vẻ định di chuyển tí nào, đôi mắt vẫn không hề chớp mắt mà ngóng về nơi xa xăm.
Chiếc xe kia xuất hiện trong tầm mắt Giang Vong lần nữa. Xe vững vàng đậu lại ở cửa bệnh viện, một người con trai cao to rắn rỏi che dù từ trong xe bước xuống, chạy mau vài bước đến trước người Hứa Bách Hàm.
Giang Vong chỉ nhìn thấy anh ta hơi khom lưng nói vài câu gì đó với Hứa Bách Hàm, sau đó, cởϊ áσ khoác ra, khoác ở trên người Hứa Bách Hàm, Hứa Bách Hàm đưa tay ôm lấy eo của anh ta, chôn mặt ở trên bụng của anh ta, chỉ chốc lát sau, Hứa Bách Hàm buông lỏng anh ta ra, cúi đầu, để mặc người đó đẩy chị lên xe rời khỏi…
Giang Vong vẫn không chút biểu cảm gì quan sát, mãi đến khi, nhìn chiếc xe kia cấp bách mà chạy qua lần nữa từ trước mắt cô, bắn tóe bọt nước lên, ướt ống quần của cô, cô mới cúi đầu, nhìn một mảnh ướt nhẹp bùn lầy trên ống quần, chậm rãi, lạnh lùng nở nụ cười, chậm rãi, từ từ cười ra tiếng, cười đến cong lưng, cười đến ra nước mắt…
Cuối cùng cô vẫn thua nữa rồi.
Mưa vẫn đang tiếp tục rơi xuống.
Giang Vong đứng thẳng người lên, năm ngón tay chặt chẽ khép lại, nắm cán ô, đốt ngón tay phiếm xanh. Cô hờ hững khép mắt, mặt không hề cảm xúc, quay người sang, một bước một bước, nặng nề vững vàng mà giẫm ở trong màn nước mưa, tiêu điều vắng lặng, một thân cô độc…
Cứ đi tiếp như vậy đi, Vân Bạc, cứ như vậy, đừng quay đầu nhé, đừng…***
Lục Tử Tranh và Giang Hoài Khê cùng gối chung một cái gối, Lục Tử Tranh nhìn khuôn mặt thanh lãnh kề trong gang tấc của Giang Hoài Khê, do dự một lát, đột nhiên mở miệng, mang theo chút ảo não nói: “Hoài Khê, tối hôm qua… Xin lỗi, là tôi quá xung động rồi…”
Vẻ mặt mang theo nét cười của Giang Hoài Khê hơi cứng đờ, nàng nhìn Lục Tử Tranh chăm chú, lông mày hơi nhíu lên, một lát sau, nàng lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Vì thế, cậu đang hối hận rồi sao?”
Lục Tử Tranh nhìn sắc mặt rõ ràng hơi lạnh xuống của Giang Hoài Khê, chớp mắt một cái, đưa tay ôm lấy Giang Hoài Khê, lắc lắc đầu: “Sao thế được? Hoài Khê, đây là chuyện tốt nhất mà tôi làm được trong cuộc đời này, đời này không hối hận.” Cô nhìn vẻ mặt hơi hòa hoãn của Giang Hoài Khê, dừng một chút, mới trầm thấp mà lẩm bẩm bảo: “Chỉ là tôi sợ, ấm ức cậu.”
Giang Hoài Khê lẳng lặng nhìn Lục Tử Tranh, nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhìn lom lom nàng của Lục Tử Tranh, yên lặng đợi đoạn sau của Lục Tử Tranh.
Lục Tử Tranh thoáng do dự, cắn cắn môi, hơi khép hai mắt, cuối cùng hỏi ra lo lắng từ nửa đêm thức tỉnh vẫn không ngừng quanh quẩn trong lòng cô: “Hoài Khê, trước đây, cậu không đồng ý chấp nhận tôi, mà ngày hôm qua, cậu lại không từ chối tôi.”
Cô hỏi: “Hoài Khê, cậu chấp nhận tôi, thật là bởi vì yêu, hay là, bởi vì đồng cảm?”
Vừa dứt lời, ánh sáng trước mắt Lục Tử Tranh lại đột nhiên tối sầm lại, Giang Hoài Khê, một tay chống thân thể lên, nghiêng thân vào trên người Lục Tử Tranh, dùng nụ hôn niêm phong đôi môi của Lục Tử Tranh.
Nét mặt Giang Hoài Khê thanh lãnh, thanh tĩnh, giọng nói lạnh nhạt hờ hững, Lục Tử Tranh lại trong tiếng lạnh nhạt như vậy, nghe ra được nhu tình và nghiêm túc, lòng từng chút từng chút sa vào trong dịu dàng kỳ lạ nơi đây.
Giang Hoài Khê nhẹ nhàng hôn qua môi cô, nhẹ giọng hỏi cô: “Tử Tranh, tôi sẽ vì đồng cảm, mà hôn môi một người tôi không yêu sao?”
Nàng dịu dàng hôn cổ Lục Tử Tranh, nhàn nhạt hỏi cô: “Tử Tranh, tôi sẽ vì đồng cảm, mà sinh ra du͙© vọиɠ đối với người tôi không yêu sao?”
Nàng tiếp tục hướng về phía dưới, hàm răng khẽ mở, cắn lấy trên xương quai xanh đẹp đẽ của Lục Tử Tranh, nhẹ nhàng dây dưa liếʍ mυ"ŧ, chất vấn cô: “Tôi sẽ vì đồng cảm, mà đồng ý ủy thân với một người tôi không yêu sao?”
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Lục Tử Tranh chằm chằm, lạnh nhạt nở nụ cười: “Tử Tranh, tôi sớm đã nói, so với tạm bợ, tôi thà rằng lãng phí. Cậu không cần tưởng tôi quá mức cao thượng như vậy, Giang Hoài Khê tôi, không phải người tốt gì, không có lòng đồng cảm cao thượng đến mức khiến tôi đồng ý tự ấm ức bản thân mình thế đâu.”
Lục Tử Tranh ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Khê, nhìn dáng vẻ lạnh tanh mơ hồ có chút không vui của nàng, nhẹ nhàng cười ra ngoài. Cô nháy mắt một cái, khóe miệng chứa một vệt cười thỏa mãn, hai tay hơi đẩy một cái về phía dưới, vừa vươn mình, liền đẩy ngã Giang Hoài Khê ở trên giường.
Cô cúi đầu, hôn hít cái trán Giang Hoài Khê một chốc, nhẹ giọng nhận lỗi về phía nàng: “Hoài Khê, tôi tin cậu, là tôi đa nghi.” Cô ngồi dậy, nhìn Giang Hoài Khê chăm chú, từng chữ từng chữ nghiêm túc hỏi Giang Hoài Khê: “Vì thế, Hoài Khê, chúng ta yêu nhau đi.”
Đôi mắt Giang Hoài Khê không hề chớp mắt mà nhìn Lục Tử Tranh mỉm cười trước mặt, hơi kinh ngạc, trong nháy mắt, đồng tử của nàng thu nhỏ lại, nhịp tim có phần đập nhanh hơn, khẩn trương mà vô thức khẽ cắn đôi môi.
Lục Tử Tranh đưa tay về phía sau, tựa như đang biến hóa ma thuật, biến ra hai chiếc nhẫn màu đen được tết bằng dây nhỏ, dâng ở trước mặt Giang Hoài Khê: “Hoài Khê, tôi không có chuẩn bị gì, sau khi tỉnh lại vào nửa đêm, ngủ không được, chợt tìm ra một cuộn dây đen, dùng tóc của mình, cùng tóc của cậu tết thành hai chiếc nhẫn này. Tôi lấy chúng nó làm chứng, kỳ vọng chúng ta có thể tựa như người xưa nói, kết tóc làm vợ chồng, ân ái không nghi ngờ nhau. Hoài Khê, cậu đồng ý, làm bạn gái của tôi không?”
Giang Hoài Khê cũng ngồi dậy, vẻ bình tĩnh trên gương mặt xinh đẹp nhìn không ra tâm tình gì, nghiêm túc nhìn chăm chăm Lục Tử Tranh, nhìn chăm chăm hai chiếc nhẫn đặc biệt độc đáo kia. Một lát sau, nàng dịu dàng cười ra, vẻ mặt thanh lãnh, lại mang một phen phong tình đặc biệt: “Không được.”
Sắc mặc Lục Tử Tranh khẽ biến, ý cười hơi cứng đờ.
Ý cười Giang Hoài Khê hời hợt hiện ra, dần dần sâu đậm thêm: “Tử Tranh, tôi cho rằng, chuyện như vậy, phải để công quân như tôi làm mới đúng, sao cậu có thể cướp trước mặt tôi đây.”
Lục Tử Tranh há miệng, trong lúc nhất thời, lại không còn gì để nói. Cô vô thức nhẹ nhàng mà chuyển động cổ tay còn đang đau nhức một cái, vừa định phản bác gì đó, bỗng thấy Giang Hoài Khê rõ ràng mang theo ý cảnh cáo nhíu mày về hướng cô. Lục Tử Tranh cắn môi một cái, chịu thua bảo: “Hoài Khê, vậy cậu đồng ý để tôi làm bạn gái cậu không?”
Giang Hoài Khê nhìn dáng vẻ có phần uất ức lại có phần căng thẳng lo lắng của Lục Tử Tranh như thế, mặt mày cuối cùng cong lên, khóe môi lộ ra một vệt ý cười hồi đáp: “Tôi đồng ý.”
Nàng đưa tay ra, nhìn Lục Tử Tranh hơi khẩn trương mà đeo nhẫn vào ngón áp út của mình, rồi sau đó nhận lấy một chiếc khác, từng chút từng chút, chậm rãi đẩy vào ngón áp út của Lục Tử Tranh, khóe môi hơi gương lên, ý cười doanh nhiên: “Tử Tranh, với tư cách là công quân, sau này, tôi nhất định sẽ làm cho cậu hạnh phúc.” Một lời hai nghĩa.
Tay Lục Tử Tranh hơi run lên, ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Khê rõ ràng tâm tình sung sướиɠ mặt mày rạng rỡ, nhỏ giọng nghi ngờ nói: “Hoài Khê, tại sao nhất định phải làm công quân?”
Giang Hoài Khê đưa hai tay ra, ôm Lục Tử Tranh sát vào trong ngực, cằm đặt trên bả vai Lục Tử Tranh, dịu dàng nhẹ giọng mà rủ rỉ ở bên tai cô: “Đồ ngốc, bởi vì công quân, sẽ luôn cưng chìu thụ quân, bảo vệ cô ấy, trân trọng cô ấy đó.”
Lời tác giả: Được rồi, tui viết ngọt ngược đan xen cũng cảm thấy mình sắp xà tinh bệnh (bệnh thần kinh) luôn rồi, có điều, lại không thích viết cp chính cp phụ tách nhau ra, vì cảm giác tách ra thì như biến thành hai cp ấy. Kính xin mọi người bao dung (∩_∩) Ô, hừ, các cô đều lừa người, rõ ràng khá là muốn xem ngược ╭ (╯^╰) ╮nếu sau này ngược Giang bảo và Tử Tranh nữa, các cô không được phép đánh tui đâu, cảm thấy mặt cũng phải được bảo vệ rồi! O (≧v≦) o