Chương 49

Ngày ấy, sau cảnh xứng đôi như kim đồng ngọc nữ giữa Giang Vong cùng Lý Lập Văn, Hứa Bách Hàm chật vật tháo chạy, một bước cũng không dám dừng, không dám quay đầu lại mà ra bệnh viện, lên chiếc xe vẫn luôn chờ đợi chị đỗ ở cửa bệnh viện.

Lão tài xế theo Hứa Bách Hàm đã nhiều năm nhận ra được tâm tình khác thường của Hứa Bách Hàm, Hứa Bách Hàm không nói lời nào, ông ta cũng yên tĩnh chờ đợi, gì cũng không nói, gì cũng không hỏi.

Hứa Bách Hàm cố chấp không nói tiếng nào, trầm mặc vô ngữ, ngồi trên xe, hồi lâu mà nhìn chằm chằm vào cửa bệnh viện ở ngoài cửa xe. Bởi vì bàn tay dùng lực nắm chặt quá độ, móng tay của chị, đã khắc sâu vào trong thịt lòng bàn tay, rớm ra vết máu nho nhỏ, nhưng chị lại không có mảy may cảm giác nào.

Chị biết, mình còn đang chờ mong gì đó, hoặc là, hy vọng xa vời gì đó. Nhưng khi, chị nhìn thấy Giang Vong và Lý Lập Văn hai người một trước một sau, vừa nói vừa cười mà ra cửa bệnh viện đi tới bãi đỗ xe, chị tựa như cuối cùng cũng rõ ràng cái gọi là chưa đến Hoàng hà thì chưa cam lòng.

Cuối cùng chị cắn chặt môi dưới của mình, cố gắng ổn định thanh âm bởi vì ức chế ý khóc mà run rẩy khàn khàn, từng chữ từng chữ mà dặn dò tài xế: “Về nhà đi.”

Dọc theo đường đi, mưa càng lúc càng lớn, mưa to bành bạch mà đập vào cửa sổ xe, từng cái từng cái, vang như vậy, mạnh mẽ như vậy, đến nỗi, dường như, đều xuyên thấu vào trong lòng Hứa Bách Hàm, khiến cho chị cảm thấy rất đau rất đau, cuối cùng, vẫn không không chế được hai mắt đã mông lung, nước mắt khẽ rơi xuống.

Đã có lúc, chị và Giang Vong cũng từng trải qua mưa to thế này.

Khi đó chị và Giang Vong đã có tình ý, rất lắm ám muội. Đó là thời tiết cuối xuân, là lần gặp mặt vào ngày sinh nhật của Giang Vong, trước đó, chị đã viết thư hỏi Giang Vong muốn quà tặng dạng gì. Giang Vong trả lời chị, lời ít ý nhiều, rồi cả, tình ý lâu dài. Cô trả lời chị: “Chỉ muốn chị thôi.” Khi đó, Hứa Bách Hàm nhìn bốn chữ đơn giản bút phong mạnh mẽ ấy, không khỏi mà mặt liền đỏ tới tận mang tai, tim đập như sấm.

Thời gian còn sớm, chị không dám chắc đến lúc đó mình có thể đi tìm Giang Vong chúc mừng sinh nhật cho cô hay không, thế là bèn trả lời cô: “Nếu có thể, chị sẽ cố gắng, có điều, em đừng quá chờ mong nhé.”

Nhưng Giang Vong lại khẳng định mà hồi âm chị: “Em chờ chị.”

Ngày sinh nhật của Giang Vong là thứ Hai, Hứa Bách Hàm mãi phân vân đến tận thứ Năm, rốt cuộc không ngăn nỗi khát vọng trong lòng muốn gặp Vân Bách, không ngăn nỗi khát cầu muốn nhìn thấy dáng vẻ mừng rỡ tùy thích của Vân Bách, lừa gạt cha mẹ bảo Chủ Nhật đi du lịch với bạn học không về nhà được, lại vụиɠ ŧяộʍ xin nghỉ một ngày về phía giáo viên, ngàn dặm xa xôi đi tìm Vân Bách.

Trời đất chứng giám, đó là lần đầu tiên chị nói dối lừa gạt cha mẹ, lúc nói chuyện, ngữ âm mang theo run rẩy, bởi vì chột dạ, mồ hôi như mưa rơi, may mắn thay, trước đây chị vẫn luôn là trò giỏi con ngoan, cha mẹ không có bất kỳ hoài nghi gì bèn đã đồng ý, thậm chí còn đề xuất cần người hỗ trợ chuẩn bị gì hay không. Một khắc đó, nhìn ánh mắt yêu thương ân cần của cha mẹ, chị cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, nhưng cũng vẫn không nhịn được cảm thấy vui vẻ như điên.

Khi đó, chị mơ hồ đã bắt đầu hiểu được, Vân Bách ở trong lòng mình, tựa hồ bắt đầu quan trọng có thể ngang hàng cùng cha mẹ.

Chị không nói cho Vân Bách, chị muốn cho cô một niềm vui bất ngờ.

Khi đến trạm, chị ngồi ở trên xe bus, nhìn mưa to như trút nước ngoài cửa xe, cưỡng không được lo lắng lúc đến có mua được ô che mưa hay không, có tìm được nơi ở của Vân Bách hay không, chị bắt đầu có chút hối hận vì không thông báo cho Vân Bách đến đón chị.

Nhưng khoảnh khắc khi xuống trạm ấy, chị liền nghe thấy thanh âm quen thuộc của Vân Bách, quạnh quẽ nhất quán lại ẩn giấu dịu dàng: “Bách Hàm, ở đây.” Một chiếc ô màu đen, vững vàng mà căng chặt một phương trời quang ở trên đầu chị.

Chị kinh ngạc với tài tiên tri của Vân Bách, nhưng Vân Bách lại lắc lắc đầu giải thích: “Hẳn là trời không phụ người có lòng.” Cô nói, từ hai ngày trước, cô đã xin nghỉ về phía nhà trường, đứng ở trạm xe đây, từ xe tuyến đầu tiên cắm điểm mãi cho đến xe tuyến cuối cùng.

Một khắc đó, Hứa Bách Hàm vừa cảm động, vừa đau lòng, giận mắng Giang Vong ngốc, nếu chị vẫn không đến thì làm sao bây giờ.

Giang Vong lại nhẹ nhàng ôm ôm chị, bình tĩnh cố chấp nói ở bên tai chị: “Bách Hàm, chị nói chị sẽ đến, vậy em tin tưởng. Chị không đến, em vẫn đợi, vẫn đợi đến lúc chị đến, chị sẽ không để em chờ toi công đâu, phải không.”

Dọc đường rời khỏi trạm xe ấy, họ đi ngang qua một phiến ruộng lúa nước xanh mượt, mênh mông bát ngát kèm gió đong đưa, Hứa Bách Hàm lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đồng ruộng như vậy, không nhịn được thán phục: “Đẹp quá…”

Vân Bách lại nghiêng đầu sang, lắc đầu mỉm cười: “Bách Hàm, gió xuân mười dặm, không bằng chị.”

Tất cả còn sờ sờ ở trước mặt, lời ân ái dịu dàng của Vân Bách còn văng vẳng bên tai, những năm qua, Hứa Bách Hàm gần như là dựa vào những hồi ức này mà chịu đựng đi tiếp.

Bỗng nhiên ở trong hồi ức như vậy, Hứa Bách Hàm như lấy lại được dũng khí và kiên định vô cùng. Chị lau khô nước mắt, gọi lại tài xế, dặn dò ông ta quay đầu lại về bệnh viện.

Giang Vong yên lặng mà ngồi trên ghế phó lái của xe Lý Lập Văn, đèn đường hoặc sáng hoặc tối chiếu vào trên mặt cô, khiến vẻ mặt cô càng tỏa ra mập mờ mông lung.

Lý Lập Văn là người có tính tình hoạt bát, dọc theo đường đi, anh ta vẫn không ngừng nói này nói kia với Giang Vong, tìm đề tài, cực lực muốn thay đổi bầu không khí, nhưng Giang Vong lại chỉ thỉnh thoảng không mặn không nhạt thuận miệng đáp anh ta vài ba câu.

Lý Lập Văn lại lần nữa tự mình độc diễn, kể chuyện lý thú hồi anh ta ở bệnh viên công trước đây, nói với Giang Vong: “Bác sĩ Giang, em nói bọn họ có phải là một đôi dở hơi hay không?”

Nhưng Giang Vong lại rất lâu không trả lời anh ta.

Xe lại chạy tiếp một đoạn đường, Lý Lập Văn không nhịn được lần nữa bật tiếng hỏi Giang Vong: “Bác sĩ Giang, em thấy thế nào?”

Giang Vong cuối cùng thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa xe, tựa như vừa tỉnh giấc chiêm bao, hơi kinh ngạc mà hỏi ngược lại một tiếng “sao?”, một lát sau, cô mang theo chút áy náy, nói với Lý Lập Văn: “Bác sĩ Lý, ngại quá, tôi đột nhiên nhớ đến ở bệnh viện còn có chút chuyện chưa làm xong, phải về đó một chuyến, không thể cùng đi ăn cơm với anh rồi, anh thả tôi xuống ở đây là được rồi.”

Trong nháy mắt, Lý Lập Văn nghẹn lời tắc tim, trố mắt ngoác mồm…

Dù rằng Lý Lập Văn luôn mãi khẩn cầu, hy vọng có thể đưa Giang Vong về bệnh viện, Giang Vong lại vẫn chỉ lấy giọng điệu không được chõ mõm, kiên quyết từ chối anh ta.

Trong bóng đêm, Lý Lập Văn chỉ nhìn thấy đôi mắt nặng nề, mang theo chút u buồn sầu muộn của Giang Vong, cô không chút do dự mà xuống xe, che dù, dáng người cao ngạo kiên cường rung động lòng người, từng chút từng chút biến mất ở bên trong màn mưa, cùng trời đất hòa hợp một màu.

Trong ngẩn ngơ, đầu Lý Lập Văn thoáng qua dáng vẻ muốn nói lại thôi, tươi cười cưỡng ép của cô gái dịu dàng kia trong bệnh viện, trong nháy mắt, tựa hồ có hơi sáng tỏ.

Anh ta suy sụp mà gục trên tay lái, không nhịn được cười khổ, mình, hình như thất tình rồi.

***

Giang Hoài Khê bị cảm giác ngưa ngứa trước ngực nhiều lần làm tỉnh. Nàng nhíu nhíu mày, còn chưa mở mắt ra, liền sắc bén chuẩn xác mà bắt lấy bàn tay xấu xa quấy nhiễu mộng đẹp của nàng kia, thanh âm mang theo chút khàn khàn, là gợi cảm cùng lười biếng mà Lục Tử Tranh chưa từng nghe qua: “Cậu đang làm chuyện xấu gì đó?”

Lục Tử Tranh đang mê muội bởi hình xăm thanh đàn tranh kỳ lạ mê người trước ngực Giang Hoài Khê, hiển nhiên không ngờ rằng động tác nhỏ như vậy sẽ bị Giang Hoài Khê bắt gặp, phút chốc phản xạ có điều kiện định muốn rút tay, bất đắc dĩ lại bị Giang Hoài Khê chặt chẽ nắm chặt ở trong tay, không cách nào rút ra được, trong lúc nhất thời ngượng ngùng mà mang tai đỏ lên, xấu hổ nhỏ giọng nói: “Đánh thức cô rồi?”

(Hình xăm tựa tựa như hình dưới (thanh hoa văn) không tìm được ai xăm cái thanh đàn tranh lên để minh họa nên lấy luôn cái thanh gốc người ta vậy)

Giang Hoài Khê còn có chút mệt mỏi, trên người đau nhức dị thường, thế là chỉ miễn cưỡng đáp lại cô một tiếng: “Ừm.”

Mở mắt ra, nàng liền nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của Lục Tử Tranh vừa vui vừa xấu hổ nhìn mình, cưỡng không được lòng đã mềm còn mềm hơn, muốn trêu Lục Tử Tranh một chút: “Tử Tranh, không tưởng được là cậu nặng khẩu vị như vậy, sáng sớm tỉnh lại là đã đói bụng nữa rồi ư?” Lúc nói chuyện, nét mặt xinh đẹp của nàng hơi giương lên trên, khóe môi khẽ nhếch, như cười như không, ngũ quan tinh tế thanh lãnh, khí chất lại quyến rũ gợi cảm, mê hoặc hai mắt Lục Tử Tranh.

Mặt Lục Tử Tranh, không nhịn được đỏ hơn, lắp ba lắp bắp giải thích: “Không phải, không có đâu… Tôi, tôi sợ cô sẽ mệt…”

Giang Hoài Khê nghe vậy không nhịn được nhíu mày một cái: “Hửm?”

Lục Tử Tranh cắn cắn môi, khẽ hừ một tiếng, tỉnh táo lại, tìm về chút khí tràng, trang nghiêm giải thích: “Chẳng qua tôi thấy ở chỗ ngực cô có thanh đàn tranh này, không nhịn được nên sờ một chút thôi…”

Giang Hoài Khê ngắm nghía bàn tay Lục Tử Tranh, đặt ở bên môi, cắn nhẹ một cái, cười hỏi: “Đẹp không?”

Lục Tử Tranh cưỡng không được lại đỏ mặt, nhìn thẳng vào Giang Hoài Khê, hồi lâu mới bảo: “Rất đẹp.” Dừng một chút, cô nghi ngờ nói: “Sao lại xăm thanh đàn tranh ở đây?”

Lục Tử Tranh thừa nhận, trong tích tắc khi nhìn thấy đàn tranh, trong lòng cô bèn không nhịn được đã có chút chờ mong mơ hồ chộn rộn.

Giang Hoài Khê hơi khép đôi mắt, đưa tay nhẹ nhàng vân vê tóc Lục Tử Tranh, nhìn đôi mắt như nước mang theo chút ước ao của Lục Tử Tranh, nàng mang theo chút ý cười hỏi vặn lại Lục Tử Tranh: “Tử Tranh, cậu muốn nghe được đáp án gì từ tôi? Cậu đang chờ mong điều gì? Hửm?” Trong câu nói, tràn đầy trêu đùa rõ ràng.

Lục Tử Tranh ngẩn ra, nhìn dáng vẻ biết rõ còn hỏi của Giang Hoài Khê, biết nàng đang cố ý trêu mình, nhưng lại một kích phải trúng vào tâm tư của mình, tâm trạng nhất thời xấu hổ. Cô nhẹ nhàng hừ một tiếng, vùi mặt vào trong gối, thanh âm rầu rĩ: “Tôi không có chờ mong gì cả, cô đừng suy nghĩ nhiều, tôi hỏi một chút mà thôi.”

Giang Hoài Khê nhìn dáng vẻ muốn đậy càng lộ của Lục Tử Tranh, không nhịn được cười dịu dàng.

Nàng đưa tay nhẹ nhàng ôm vòng eo nhỏ nhắn của Lục Tử Tranh, dùng cằm sượt nhẹ vào tóc rối trên trán Lục Tử Tranh, trầm thấp chậm rãi mà hiếm khi thẳng thắn dịu dàng: “Tôi nói thật với cậu, xăm cậu ở ngực, là bởi vì, tôi muốn đem tình yêu của tôi với cậu, mang tới bất kỳ địa phương nào, trên tận trời xanh dưới suối vàng, mãi mãi cùng nhau…” Giọng điệu nàng nhẹ nhàng, Lục Tử Tranh lại từ trong ấy, chỉ nghe thấy mỗi tình cảm đậm sâu.

Đây là lần thứ nhất Lục Tử Tranh nghe thấy Giang Hoài Khê nói yêu cô, trong lúc nhất thời, vừa mừng vừa sợ. Cô đột nhiên ngẩng mặt từ trong gối lên, đôi mắt mịt mờ hơi nước, thùy mị tự nước mà nhìn Giang Hoài Khê chăm chú, như là có thiên ngôn vạn ngữ.

Giang Hoài Khê cúi đầu, nét mặt cong cong, nhẹ nhàng hôn môi Lục Tử Tranh một cái, nhìn thẳng đôi mắt Lục Tử Tranh, dịu dàng nghiêm túc nói: “Tử Tranh, tôi yêu cậu.”

Nhiều năm qua, bí mật vẫn nấp trong trái tim, ngăn trở trong môi và răng này, cuối cùng nàng cũng nói ra khỏi miệng. Trong nháy mắt, nàng nhìn thấy trong con ngươi Lục Tử Tranh tràn đầy tươi vui óng ánh, nháy mắt tiếp theo, nước mắt tràn ra vành mắt của cô.

Giang Hoài Khê nhẹ nhàng hôn qua khóe mắt Lục Tử Tranh, ngậm lấy nước mắt hạnh phúc mặn chát của cô, đau lòng lại cưng nựng: “Tử Tranh, trước đây tôi không biết, hóa ra cậu lại đáng yêu như thế.”

Lục Tử Tranh nghe thấy chế giễu của Giang Hoài Khê, trong lúc nhất thời, vừa vui vừa giận, vừa khóc vừa cười, đủ kiểu tâm tình, cuối cùng lại chỉ hóa thành một vẻ dịu dàng giữa đôi lông mày.

Cô nhẹ nhàng cúi đầu, hôn một cái vào thanh đàn tranh kia ở ngực Giang Hoài Khê, ngữ điệu nghiêm túc dịu dàng bảo: “Hoài Khê, tôi cũng đi xăm một dòng suối (khê) nhỏ ở đây được không?”

Bên tai của cô lập tức truyền đến lời từ chối chặt như đinh chém sắt của Giang Hoài Khê: “Không được.”

Lục Tử Tranh nghi hoặc nói: “Tại sao chứ?”

Giang Hoài Khê lạnh nhạt bảo: “Bởi vì, sẽ đau.” Nói xong, đầu ngón tay của nàng nhẹ nhàng xuôi xuống bả vai tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mượt mà của Lục Tử Tranh mà phác họa, cười khẽ một tiếng, bất mãn nói: “Hơn nữa, thân thể của cậu, sao có thể cho người khác xem được?”

Lục Tử Tranh chịu không nổi cười ra tiếng, nhẹ nhàng cắn xương quai xanh của Giang Hoài Khê một cái, cười trách: “Trước đây tôi cũng không biết, hóa ra Giang đại tiểu thư gia tài bạc triệu là hẹp hòi thế này.”

Khóe môi Giang Hoài Khê nhẹ cong, lại cười không nói.

Tử Tranh, đó là vì, gia tài bạc triệu không thể địch lại cậu, hào phóng rộng rãi chẳng qua là chỉ đối với cậu.

Tất cả kho báu của tôi, chỉ có một mình cậu, bảo tôi nên hào phóng thế nào?

Lời tác giả: Hoài Khê và Tử Tranh sắp bắt đầu ngược dog độc thân, ha ha ha. O (v) o

Lời editor: Tui là dog độc thân tiên phong o (v) o