Chương 3: Bạn bè bình thường

Lên xe, Lục Minh Tịnh lúc này mới phát hiện, anh là nơi nào không giống như trước.

Lúc trước cách khá xa nên không phát hiện, giờ ở gần, cô mới phát hiện bên phải gương mặt anh, phía dưới vành tai, có một đường vết sẹo rõ ràng, nhìn dáng vẻ là vết thương mới, như là bị dao xẹt qua. Có lẽ là vì che giấu vết sẹo này, nên anh mới để râu.

Này khẳng định là lại làm nhiệm vụ rồi bị thương.

Thẩm Liệt chú ý tới ánh mắt của cô, giơ tay sờ sờ cằm, râu có chút đâm vào tay, gần đây ngày đêm bận điên đảo nên ngay cả thời gian cạo râu anh cũng không có.

Lục Minh Tịnh đã từng có một đoạn thời gian thập phần mê luyến đàn ông để râu, lông tóc thường cùng hormone có móc nối, cô cảm thấy đàn ông để râu, vô cùng gợi cảm. Nhưng mà, về sau một lần ở trên máy bay, cô gặp được một người đàn ông vùng Trung Đông, lông tóc quá mức nhiều, trên người hương vị lớn đến nỗi khiến người ta vô tâm đi chú ý dung mạo kinh diễm kia.

Bởi vì nguyên nhân chức nghiệp nên Thẩm Liệt rất ít khi có râu ria xồm xoàm, nhưng trước mắt giờ anh nhìn qua ít nhất hai tháng không cạo, hơn nữa làn da lại phơi đen hơn chút, cả người nhìn có chút hấp dẫn hơn trước.

“Gần đây đang bận gì?” Anh đột nhiên hỏi.

“Còn không phải những cái đó sao?” Cô đối với đề tài này không cách nào có hứng thú, nhìn phía ngoài cửa sổ, nhàn nhạt đáp.

Thời gian nửa năm, tóc phụ nữ thế nhưng có thể dài nhanh như vậy? Lần trước thấy cô, tóc còn chỉ mới tới bả vai, giờ đều đã dài đến giữa lưng. Thẩm Liệt nhìn chằm chằm cái ót của cô, lại hỏi: “Trong khoảng thời gian này, em không ở nhà sao?”

Lục Minh Tịnh ở trung tâm thành phố mua một bộ chung cư, 60 mấy mét vuông, một phòng ngủ một phòng khách, một người ở vừa vặn tốt, mấy năm nay cô tiêu tiền đều không nhìn số, kiếm được nhiều thì dùng cũng nhiều, lúc mua phòng ở còn ở chỗ anh mượn 15 vạn.

“Tiền em sẽ nhanh chóng trả nốt cho anh.” Cô hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Thẩm Liệt cười khổ: “Em thế nào cũng phải như vậy cùng anh nói chuyện?”

“Trên thực tế em không có lời gì muốn nói cùng anh.”

“Vậy trong khoảng thời gian này, em ở nơi nào?” Lại về tới vấn đề lúc ban đầu.

Lục Minh Tịnh thầm thở dài một hơi, nghĩ thầm cuộc đối thoại giận dỗi như vậy một chút ý nghĩa cũng không có.

Cô dựa ra sau, phần lưng dán chặt lưng ghế, đợi thân thể chậm rãi thả lỏng lại, mới đáp: “Ở chỗ Thương Văn.”

“Bản thân có phòng ở, còn chạy tới cùng người khác ở?”

“Bởi vì không quá muốn gặp anh.” Cô nghiêng đầu xem anh, cong cong môi.

Thẩm Liệt nghe vậy, cũng quay đầu nhìn cô.

Từ lần trước hai người cãi nhau lớn một trận, cô đem nhà anh đập phá, anh vẫn luôn muốn tìm cơ hội cùng cô nói chuyện, nhưng mỗi một lần đi tìm cô, cô đều không ở nhà.

Về sau anh lại có nhiệm vụ, ở thành phố C hơn hai tháng, mấy ngày gần đây mới trở về, không nghĩ tới trùng hợp như vậy, ở hôn lễ của nghi phạm nhìn thấy cô.

“Anh muốn mang em đi nơi nào?” Mới vừa rồi anh nói giúp một chút việc, lại không chịu nói là việc gì, chỉ kêu cô lên xe, nhìn cảnh vật ngoài cửa, giống như là đi về nhà anh.

“Anh phải về nhà một chuyến.”

“Vậy anh ở phía trước dừng lại, em muốn xuống xe.”

Lạch cạch một tiếng, bốn cái cửa xe đều bị khóa.

Thẩm Liệt biết cô điên lên cái gì cũng đều dám làm, sau khi khóa cửa xe xong, lúc này mới lên tiếng trấn an cô: “Tức giận còn chưa có tiêu?”

Anh biết, câu nói kia bản thân một khi nói ra, liền sẽ thu không trở về được. Nhưng mà anh cho rằng, lấy tính tình của cô, sau khi đem nhà anh phá phách một hồi thì đại khái cũng có thể nguôi giận đi? Trước đây hai người cũng cãi nhau rất nhiều lần, nhưng không có một lần nào giận nhau qua một tháng, không nghĩ tới lần này cô là hạ quyết tâm muốn tránh anh.

“Anh có phải đã quên rồi hay không?” Lục Minh Tịnh liếc mắt nhìn anh một cái, lại lần nữa cảm khái chính mình thật là nhìn không thấu người đàn ông trước mắt này. Nếu anh không muốn cô lại nhiều lần mà dây dưa, thế cho nên mới nói ra như vậy, vậy vì cái gì hiện tại lại tới…… Trêu chọc cô?

“Hôm nay là em tới tìm anh, nhớ rõ?”

Nhờ anh nhắc tới, Lục Minh Tịnh lúc này mới nhớ tới chính sự.

“Nếu không phải có việc muốn nhờ vả thì em cũng không tính tới.”

Đang nói chuyện, xe đã tiến vào bãi đỗ xe trong tiểu khu. Thẩm Liệt dừng xe xong, hướng cô nói: “Xuống xe.”

Cô không muốn đi lên, lần trước hai người chính là ở nhà anh cãi nhau lớn một trận, lúc ấy cô liền thầm hạ quyết tâm, về sau không bao giờ đến nơi này nữa.

Nhưng mà hiện tại đi, lại có vẻ có chút chật vật.

Nếu đã tính toán buông anh, mà vẫn còn tức giận như vậy cũng không tốt, đỡ phải làm anh hiểu lầm, cho rằng cô vẫn còn có suy nghĩ với anh. Dứt khoát đem anh như một người bạn bình thường mà đối đãi, để cả hai tự nhiên hơn khi ở chung.

Thẩm Liệt ở một mình, mà nhà của đàn ông độc thân thì vĩnh viễn không có hai chữ “Sạch sẽ”. Bạn bè nam của Lục Minh Tịnh cũng không ít, chỉ có duy nhất một người là có thể thời khắc đem trong nhà quét tước sạch sẽ, mà người nọ là gay có thói ở sạch sẽ.

Vừa vào cửa, Lục Minh Tịnh đánh giá bốn phía, thay đổi không nhỏ, bởi vì lần trước những đồ có thể đập thì cô đều ném, trên tường tranh trang trí cũng thay đổi, thảm cũng đã đổi mới, ngay cả lưới cửa sổ cũng đổi thành cây đay, chỉ có chiếc CD mà anh trân ái nhất kia là còn đặt ở vị trí ban đầu.

“Sửa không được, nên để đó trang trí.” Anh theo ánh mắt của cô nhìn qua, nói.

Lục Minh Tịnh cởi giày, đi chân trần đạp lên trên sàn nhà, trong phòng vừa nóng vừa bức bối, ngay cả cả sàn nhà bằng gỗ cũng nóng chân thật sự. Cô theo bản năng mà xoay người mở ra tủ giày, cong lưng đi xem, lại tìm không thấy đôi dép lê kiểu nữ.

“Trước đi của anh đi, đôi kia của em lần trước bị em ném xuống lầu, mà anh chưa có thời gian đi mua lại.”