Chương 2: Giúp anh một chút

Có người nói thất tình tựa như bị cảm mạo nặng, lại có người đem thất tình so sánh với đau răng, có thể thấy được rất nhiều người đều đem thất tình trở thành một loại bệnh mà đối đãi.

Cảm mạo cùng đau răng thì có thuốc đặc trị, mà thất tình lại không có. Nhưng Lục Minh Tịnh cảm thấy, thời gian chính là loại thuốc tốt nhất, những lời này đừng có không tin, bởi cô chính là minh chứng tốt nhất.

Từ khi quyết định buông người đàn ông thúi Thẩm Liệt này, cô cảm thấy ngày tháng trở nên tốt hơn. Không hề lo được lo mất, cũng không hề buồn rầu.

Nửa năm không gặp mặt, lại lần nữa nhìn thấy anh, cô cũng không quá rung động như trong tưởng tượng. Này đủ để chứng minh, lại qua một năm nữa, có lẽ hai năm, là cô có thể đem người này hoàn toàn loại bỏ khỏi thế giới của mình.

**

Thẩm Oánh không biết từ nơi nào nghe được Lục Minh Tịnh cùng Thẩm Liệt là người quen biết cũ, hôm nay sáng sớm, cô ấy đã gõ cửa nhà Lục Minh Tịnh.

Nghe được Thẩm Oánh thỉnh cầu, Lục Minh Tịnh phản ứng đầu tiên là cự tuyệt.

“Cô đã tìm luật sư chưa?”

“Tôi đến bây giờ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì……” Thẩm Oánh hai mắt đẫm lệ: “Bọn họ nói anh ta cưỡиɠ ɠiαи một người phụ nữ, cái khác…… Tôi cũng không rõ ràng lắm.” Nói xong, lại kích động mà túm tay Lục Minh Tịnh: “Minh Tịnh, cô giúp tôi được không? Tôi muốn gặp anh ta, hoặc là, cô dẫn tôi đi gặp cảnh sát Thẩm …… Tôi ít nhất phải biết rằng anh ấy rốt cuộc đã làm cái gì a!”

Thẩm Oánh người này ngày thường có chút kiêu ngạo, lại thích khoe khoang, nói thật, Lục Minh Tịnh cũng không thích cô ta. Hiện giờ thấy cô ta vì chồng mà đau khổ cầu xin như vậy, trong lòng cô rất hụt hẫng.

“Anh ta cưỡиɠ ɠiαи người khác, cô còn muốn giúp anh ta khơi thông quan hệ?” Cô rót cho Thẩm Oánh ly nước ấm, nhàn nhạt mà nói.

“Tôi……” Cô ta vẻ mặt khó xử, một lát sau, mới nói: “Tôi mang thai.”

Chuyện này nếu đổi lại là trước kia, Lục Minh Tịnh sẽ thập phần vui vẻ mà hỗ trợ, bởi vì đây là một cái cơ rất tốt để đi tìm Thẩm Liệt.

“Tôi chỉ sợ giúp không được gì……”

Nước mắt che kín hai má Thẩm Oánh, bởi vì quá mức kích động, tay cô ấy vẫn luôn run không ngừng, Lục Minh Tịnh đành phải nắm lấy tay cô ta: “Cô trước đừng khóc……”

“Tôi không biết nên làm cái gì bây giờ……” Thẩm Oánh tuyệt vọng nói.

**

Thẩm Liệt tròng lên áo sơ mi, cài lại từng viên cúc, trong không khí tràn ngập nồng đậm mùi rượu thuốc, anh kỳ thật rất chán ghét mùi vị này, chỉ là thường xuyên bị thương, nên cũng thường xuyên phải ngửi.

“Ngửi lâu như vậy rồi vẫn còn không quen?” Lão trung y đem bình rượu thuốc bỏ vào túi, quay đầu lại thấy anh cau mày, cười trêu ghẹo nói.

“Chỉ sợ quen không được.” Cài xong cúc cuối cùng, Thẩm Liệt đứng lên.

“Bình này cậu cầm đi, mỗi ngày bôi một lần, dùng chút lực xoa bóp. Lúc này vết thương ở trên lưng, cậu một mình xoa không được đâu, tôi nói cậu vẫn là sớm một chút tìm bạn gái……”

Thẩm Liệt thấy ông ấy lại muốn thao thao bất tuyệt, liền cười đánh gãy: “Ngài lời này mỗi lần đều nói, cũng không chê mệt.”

“Mấy người trẻ tuổi như các cậu gì mà học đòi theo chủ nghĩa không kết hôn, chờ già rồi liền biết không dễ chịu đâu.” Lão trung y chuyện vừa chuyển: “Nếu thật sự không có ai xoa bóp cho cậu, thì cậu mỗi ngày lại đây một chuyến đi.”

Thẩm Liệt cười cười, tiếp nhận bình rượu thuốc kia: “Ngài nơi này mùi vị quá nồng.”

Ra khỏi phòng khám, xe anh ngừng ở bãi đỗ xe của trung tâm mua sắm bên cạnh, đang muốn đi qua đó, vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy người đi tới, bước chân anh hơi dừng lại.

Lục Minh Tịnh đi đến cục cảnh sát tìm anh, tiểu Cao nói anh đi ra ngoài, nhưng chưa nói là đi nơi nào. Cô cũng là dựa vào đoán, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ, lại tìm được anh.

Thẩm Liệt đến gần cô: “Tìm anh?”

Anh kỳ thật muốn dùng ngữ khí ôn nhu hơn nữa để nói chuyện, chỉ là không biết vì sao, vừa ra khỏi miệng liền thành như vậy, đạm mạc lại lạnh lùng.

Lục Minh Tịnh cắn đầu lưỡi, nghĩ thầm thật là tự mình chuốc lấy cực khổ, làm cái gì mà để cảm giác đồng tình tràn lan, sau đó lại đáp ứng Thẩm Oánh giúp khơi thông quan hệ.

Cô liếc thấy bình rượu thuốc trên tay anh, lại ngửi được cổ hương vị quen thuộc kia, hồi tưởng lại hôm trong hôn lễ, anh bị mẹ chú rể đánh hai quyền, xem ra là xuống tay không nhẹ.

“Anh bị thương?” Cô nhàn nhạt hỏi, ngữ khí so với anh, càng thêm lành lùng.

“Ân.” Tháng sáu ánh mặt trời chiếu vào làn da làm bỏng rát, thấy cô cũng không đem dù, tay anh chỉ một chút: “Xe anh ở bên kia, vừa đi vừa nói đi.”

“Tôi lần này tới tìm anh, không phải là tôi muốn đến.” Cô không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt đất: “Lần trước chú rể kia, là chồng của đồng nghiệp tôi, cô ấy muốn biết chồng cô ấy phạm tội chuyện gì.”

Thẩm Liệt nhìn đỉnh đầu cô: “Án kiện còn đang điều tra.”

“Đồng nghiệp của tôi…… Muốn gặp anh.”

“Gặp anh làm cái gì?” Anh đột ngột mà cười cười, lại hỏi: “Em tới tìm anh, chỉ vì chuyện này?”

Cô rốt cuộc ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh cười như không cười mà nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng mà “Ân” một tiếng.

“Em chừng nào thì trở nên nhiệt tình như vậy?” Ánh mắt anh tìm tòi nghiên cứu, là người thì đều nghe được ra lời này hơi mang ý châm chọc.

Lục Minh Tịnh nhìn chằm chằm mặt anh, một hồi lâu, kéo kéo khóe miệng, lời nói cũng không nói một câu, xoay người muốn đi.

Chân mới vừa nâng lên, tay đã bị anh giữ chặt.

“Giúp anh một việc.” Anh nói.