Khi nhận được thiệp mời kết hôn của đồng nghiệp Thẩm Oánh, Lục Minh Tịnh theo bản năng mà hướng Thương Văn liếc mắt một cái, hai người trao đổi ánh mắt, lộ ra nụ cười ý vị không rõ.
Không lâu trước đây cô ấy mới cao điệu tuyên bố theo chủ nghĩa không kết hôn, mà giờ nhanh như vậy liền đưa tới bom đỏ.
Nghe nói chú rể là khách quen trên máy bay, hai người kết giao không đến hai tháng, Thẩm Oánh ở dưới sự mê hoặc của chiếc nhẫn kim cương hai cara lấp lánh sáng lên kia, mất trí, mơ màng hồ đồ liền đồng ý.
Kết hôn chớp nhoáng, ở xã hội hiện đại này, không phải là chuyện gì mới mẻ. Chỉ là, Thẩm Oánh thay đổi quá nhanh, khiến Lục Minh Tịnh có chút kinh ngạc.
Hôn lễ được tổ chức tại một khách sạn 5 sao lâu đời ở thành phố A, chỉ là từ hiện trường trang trí đơn sơ là có thể thấy được buổi hôn lễ này chuẩn bị quá vội vàng. Thẩm Oánh đứng ở giữa đám người, tiếp nhận những lời chúc phúc chúng tinh phủng nguyệt, cô ấy luôn treo nụ cười trên môi nên có thể thấy được, cô ấy đối với hôn lễ của bản thân rất vừa lòng.
Chú rể cũng gần năm mươi, thái dương mơ hồ còn có thể nhìn thấy tóc bạc, trên mặt nếp nhăn dữ tợn nhìn từ xa xa giống như những khe rãnh núi non, nếu nhìn nhiều còn khiến người ta sợ hãi.
Thương Văn vươn cánh tay nhẹ nhàng chạm chạm cô, hỏi: “Hâm mộ sao?”
“Cái gì?”
“Kết hôn.”
Lục Minh Tịnh cười khúc khích: “Mau tìm chỗ ngồi đi, tớ sắp chết đói rồi.”
Mỗi một hôn lễ đều có những trình tự tựa hồ như cố định, vĩnh viễn đều là mấy cái mục kia. Trên đài người chủ trì ra sức khuấy động bầu không khí, dưới đài khách khứa nhiệt tình mà vỗ tay, chờ nam nữ chính trao nhẫn xong, mọi người phía dưới liền ồn ào kêu hôn, lúc này mới tính là hạ màn.
Lục Minh Tịnh nhấm nuốt thịt tôm trong miệng, nghe được nữ đồng nghiệp ngồi cùng bàn nhỏ giọng mà nói chuyện với nhau về chuyện bát quái của chú rể. Hóa ra trong đám nữ đồng nghiệp đang ngồi ở đây, có một nửa đã từng bị chú rể tiếp cận qua, mà chuyện này, Thẩm Oánh hiển nhiên cũng biết đến.
Mời những đồng nghiệp mà chồng mình từng tiếp cận đến tham gia hôn lễ, đây là có ý gì?
“Tôi nghe nói cô ta là chưa kết hôn đã có thai…… Sợ bụng lớn khó coi nên mới vội vàng làm hôn lễ……”
Lục Minh Tịnh buông đũa, cầm lấy ly rượu vang đỏ nhấp một ngụm, trong đôi mắt đều là hứng thú bừng bừng với chuyện bát quái, nhưng cô lại cực lực nhịn xuống không đi hỏi thăm, đành phải lấy việc uống rượu để che giấu việc mình đang dựng lên lỗ tai nghe.
Rất nhanh thanh âm của các nữ đồng nghiệp dần dần bị một thanh âm ầm ĩ khác che lại, Lục Minh Tịnh theo tiếng nhìn lại.
“Nghe nói có cảnh sát tới……” Trong đám người, một giọng nữ tiêm lệ lại đột ngột vang lên, mọi người hai mặt nhìn nhau.
Vào ngày hôn lễ lại có cảnh sát tới, cái này là có trò hay để nhìn rồi.
Cửa lớn của hội trường bị mở ra, có mấy người đàn ông từ bên ngoài đi vào, từ xa, Lục Minh Tịnh liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông đi tuốt đàng trước.
Anh mặc y phục thường, tóc hơi ngắn, trên mặt biểu tình nghiêm túc, đi đường nhanh như gió. Đã lâu không gặp, Lục Minh Tịnh phát hiện anh có chút gì đó không giống nhau, nhưng lại nói không nên lời là ở chỗ nào.
Từ khi anh tiến vào kia, thanh âm cãi cọ ồn ào trong bữa tiệc đột nhiên yên tĩnh lại.
Thẩm Liệt tới, thì việc này chỉ sợ là không nhỏ.
“Kia không phải là Thẩm ca ca nhà cậu sao?” Thương Văn híp mắt nhìn về phía cô, ngữ khí hưng phấn.
“Đừng gọi bậy!”
“Cậu cùng anh ta còn chưa làm hòa sao?”
Ở nơi này, cô không muốn thảo luận quá nhiều về chuyện này, đành phải có lệ mà lắc lắc đầu.
Bàn của Lục Minh Tịnh cách bàn chủ tiệc không xa, cô nhìn thấy đoàn người Thẩm Liệt ở trước mặt chú rể dừng lại, tất cả mọi người đều ngừng lại hô hấp.
Cách quá nhiều người, Lục Minh Tịnh không nghe rõ anh nói gì, chỉ nhìn thấy sau khi miệng anh lúc đóng lúc mở, chú rể liền bị mang đi, lưu lại cô dâu vẻ mặt mờ mịt cùng các khách nhân.
Một lát sau, cha mẹ chú rể mới phản ứng lại, hai người già đuổi theo con trai lớn tiếng khóc kêu, hội trường nháy mắt mất khống chế.
“Các người làm gì lại bắt con trai tôi?” Phía sau lưng Thẩm Liệt tê rần, mới vừa xoay người tính toán răn dạy, liền nhìn thấy hai người già đầu đầy tóc bạc đang quỳ gối bên chân anh.
“Các người đừng bắt con trai tôi……” Hai người rơi lệ đầy mặt, môi run không ngừng.
Thẩm Liệt cong lưng, đỡ hai người đang nửa quỳ trên mặt đất, rồi cho cấp dưới đang đứng một bên một cái ánh mắt. Hai người già có thể là bị dọa choáng váng, cả người xụi lơ, như thế nào cũng ngồi không được, hai mắt nhắm lại, lầm vào hôn mê bất tỉnh. Chú rể vừa thấy, liền tê tâm liệt phế mà kêu.
Mọi thứ càng trở nên rối loạn.
Liền ở ngay lúc này, Thẩm Liệt ngẩng đầu, cũng thấy được Lục Minh Tịnh trong đám người.
Cô mặc lễ phục, tóc quăn đến eo tùy ý mà rối tung trên vai, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, này rất không giống phong cách trước đây của cô.
Lúc này cô vô biểu tình mà nhìn anh.
Hai người đã bao lâu không gặp? Đại khái là nửa năm đi. Lần gặp mặt trước vẫn là ngày đông chí năm trước, giờ cũng đã tháng 6 rồi.
“Thẩm đội……” Tiểu Cao thấy anh xuất thần, thấp giọng nhắc nhở một câu.
“Đi thôi.” Anh thu hồi ánh mắt, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Lục Minh Tịnh nhìn bóng dáng của anh, hướng Thương Văn bên cạnh nhẹ giọng nói câu: “Chúng ta đi thôi.”