Chương 3: Cũng là một mỹ nhân.

Nhưng dù sao Hi Đạo Nguyên cũng là lão quan tam triều, đã là một con cáo già tu luyện thành tinh, ông không muốn Hi Tắc Thiều nhập cung, một hồi hoa ngôn xảo ngữ, ba hoa chích chòe, nói đến mức một nhóm quan viên thượng triều ngây ngốc cả người, mơ màng còn muốn vỗ tay tán thưởng.

Đại ý lời nói chính là cháu gái nhà mình được nuông chiều từ nhỏ, không đảm đương được trọng trách khó khăn, vẫn hi vọng Bùi Việt tìm một mỹ nhân khác!

Nhưng mà Bùi Việt thời gian này không muốn cùng Hi Đạo Nguyên bàn luận, chỉ mới nhìn thấy đôi mắt lão thất phu kia chuyển động láo liên, mồm miệng trơn tru ra vẻ mình vì dân vì nước mà suy tính, kỳ thật là vì thương tiếc cháu gái mình mới khuyên ngăn.

Trong lòng thiếu niên Bùi Việt hừ lạnh, chỉ cảm thấy chướng mắt với lão già trong tối ngoài sáng này, khiến cho tính cách chống đối của hắn bộc phát, khẽ nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống nói: “Chẳng lẽ các lão cảm thấy trẫm ngu dốt khó dạy, không xứng làm rể hiền?”

Cái mũ này chụp lên có phần hơi to.

Tuy rằng Bùi Việt tuổi còn trẻ dễ nóng nảy bốc đồng, nhưng hai năm qua hắn tự mình chấp chính, tất cả văn võ bá quan đều nhìn thấy người này tài trí thông minh, lại biết chiêu nạp hiền tài, chính là hạt giống tốt để thành minh quân.

Hi Đạo Nguyên tất nhiên là không dám nhận những lời này. Nói lời chu toàn mà lui xuống.

An Lục Hầu đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ, vung tay lên gọi Khâm Thiên Giám tính toán kết quả bát tự của Hi Tắc Thiều với Bùi Việt.

Ngộ khôn chi thái, nội dương ngoại âm, nội kiện ngoại thuận, thiên địa chi giao.

Nói ra thì chính là Hi Tắc Thiều mang mệnh cách quý không thể tả, vào cung lập hậu có lợi cho giang sơn xã tắc!

Lão già này được, trực tiếp đem việc Hi Tắc Thiều nhập cung cùng với sự an ổn của giang sơn gắn liền với nhau.

Lời này vừa nói ra, những thần tử ngày thường hay a dua theo cũng ngươi tấm tắc khen, ta gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Mấy tên đó bình thường luôn hướng hoàng đế khuyên ngăn làm niềm vui nay cũng thay đổi mũi giáo, quay sang khuyên bảo Hi Đạo Nguyên, bệ hạ thiếu niên tài giỏi cùng với Hi tiểu thư là nhân duyên trời định, thập phần tương xứng vân vân và mây mây.

Ngụp lặn lâu ngày trong triều, Hi thủ phụ cũng nắm được vài phần của "ba phải" đại pháp, đối với những vấn đề như này không thể cường ngạnh chống đối được, dù cho văn võ bá quan cả triều khuyên bảo ông vẫn duy trì im lặng không nói lời nào.

Trên long ỷ, Bùi Việt đang vui sướиɠ xem Hi Đạo Nguyên bị vây vào thế khó - chuyện này thật đúng là niềm vui khó gặp với hắn.

Vấn đề này thảo luận kéo dài đến ba ngày, cuối cùng khi Hi Đạo Nguyên “nhận thua” mới chấm dứt, chấp nhận rằng cháu gái có thể trở thành hoàng hậu đúng là vinh hạnh của toàn thể Hi gia.

Tại Tử Thần Điện, sau khi bãi triều, Bùi Việt đang ngẩng đầu sảng khoái cười lớn:

“Hi Đạo Nguyên ông cũng có ngày hôm nay?!”

Đáng tiếc hắn chưa vui vẻ được bao lâu, thì đã kịp phản ứng lại, đây chẳng phải mình mới là người cưới cháu gái Hi Đạo Nguyên ư?!

An Lục Hầu, người sắp xếp mối hôn sự này, ngồi sang một bên mỉm cười quan sát mọi việc và an ủi tiểu hoàng đế đang thất vọng và giận giữ.

Cháu gái Hi thủ phụ cũng không hề xấu xí, là một cô nương xinh đẹp rạng ngời lại có thân phận tôn quý, lấy cô nương như vậy làm thê tử thì có gì không tốt?

Thiếu niên nhếch môi, hừ lạnh:

“Chỉ riêng việc nàng là cháu gái của Hi Đạo Nguyên, là đã đủ để phản đối rồi?”

Ván đã đóng thuyền, quân vương không nói hai lời. Nhi nữ này của Hi gia nhất định phải vào cung.

Nếu không phải nhà mình không có đích nữ, lại muốn hoàn toàn ổn định phe phái của Hi Đạo Nguyên, người làm cữu cữu như An Lục Hầu cũng không muốn ép cháu ngoại mình cưới cô nương mà hắn không thích làm thê tử. Tính toán, không quản việc của hoàng gia, trước mắt để Bùi Việt an ổn ngồi lên ngôi vị hoàng đế thật vững chắc mới là việc quan trọng nhất.

Ta thật đúng là một cữu cữu suy nghĩ chu toàn cho cháu mình! An Lục Hầu trong lòng tự khen.

Kết quả là, tuy rằng hai bên đương sự ai cũng tỏ vẻ bất mãn và kháng cự, nhưng mối hôn sự này đã được Lễ Bộ tiếp quản, tích cực chuẩn bị.