Chương 2: Người đứng đắn đâu ai muốn gả cho hoàng thượng!

Theo cách nói của Hi tam lão gia, chính là:

“Dù là Tắc Thiều muốn leo lên nóc nhà lật ngói, ông bà đều sẽ ở bên dưới giữ chặt thang!”

Cũng may Hi Tắc Thiều sinh ra là con gái, nếu là một đứa con trai, chỉ sợ sẽ trở thành tên ma vương hỗn nghịch làm ô nhục danh dự gia tộc mấy đời nay.

Một tiểu cô nương được nuông chiều phóng túng như vậy, ai lại muốn nàng ta làm Hoàng Hậu?

Chẳng thèm che giấu cảm xúc, Hi Tắc Thiều ngay lập tức khóc lóc đến kinh thiên động địa - đến mức Hi lão bà đem nàng ôm vào ngực, không ngừng gọi an ủi “cục vàng cục bạc”, “bé ngoan”. Đáng tiếc, đừng nói là “bé ngoan”, dù có là “bảo bối” của lão phu nhân thì cũng vô dụng, hoàng đế bảo muốn cưới cháu của bà, không muốn gả cũng phải gả.



Thiên tử trẻ tuổi vô cùng miễn cưỡng mà bước vào Phương Nghi Cung, bên cạnh là tên thái giám liên mồm thúc giục.

Tiên đế tuổi già sức yếu rồi qua đời, Bùi Việt từ khi tám tuổi đã sớm đăng cơ, hiện giờ đã là một thiếu niên mười tám tuổi. Tuy nói đã làm vua được mười năm, nhưng kỳ thật bắt đầu từ hai năm trước mới được tự mình chấp chính. Phụ mẫu thân sinh ra Bùi Việt mất sớm, vị trí Hoàng hậu của Tiên đế từ đó bỏ trống. Đằng sau chiếc rèm chấp chính, thậm chí chẳng có lấy một vị Thái Hậu nâng đỡ hoàng đế trẻ tại vị. Việc triều chính trước đây đều gửi gắm bốn vị đại thần đại lý do Hi Đạo Nguyên dẫn đầu.

Sau khi tự mình chấp chính, Bùi Việt cũng không thể hành động quyết đoán sát phạt như hắn tưởng tượng. Thay vào đó, lại phải dựa vào cả ý kiến và sự cân bằng của Nội Các do Hi Đạo Nguyên đứng đầu. Mỗi khi hắn muốn thể hiện quyền hành, Hi Đạo Nguyên và vây cánh của ông ta liền sẽ nhảy ra ngăn cản hô hào: Việc này bất lợi cho quốc gia, việc này trái ngược với đạo lý của tổ tiên, vân vân và mây mây.

Điều này dẫn tới kết cục là Bùi Việt càng thêm khó chịu với Hi Đạo Nguyên, lão quan tam triều. Chẳng thèm nề hà chuyện Hi Đạo Nguyên từng là thầy dạy học cho hắn, thiếu niên thiên tử trong lòng từ lâu đã trăn trở một nguyện vọng cực kỳ mãnh liệt: Khiến Hi Đạo Nguyên cun cút khỏi Nội Các rồi về quê làm ruộng đi thôi!

Với nguyện vọng này của Bùi Việt, về sau lại bị cữu cữu kiêm tâm phúc An Lục Hầu đề nghị cưới cháu gái Hi Đạo Nguyên làm Hoàng Hậu, càng ngày hắn càng bị làm khó đến ức chế.

Tưởng tượng đến cảnh chính mình trở thành phu thê với một nữ nhân cùng huyết thống với Hi Đạo Nguyên, Bùi Việt chỉ cảm thấy trên người dường như có một trăm con đỉa bám vào cắn xé!

Hai tháng trước, đương lúc lâm triều, An Lục Hầu chẳng thèm quan tâm ánh mắt điên cuồng can ngăn của Bùi Việt, trước mặt văn võ bá quan mà làm trò nói: “Quốc không thể vô Hậu, Hậu cung không thể vô chủ”. Sau đó nương theo đấy mà đề nghị: Nghe nói cháu gái của Hi đại thần dung mạo mỹ miều, vừa mười sáu tuổi, lại chưa thành hôn, thật sự là lựa chọn tuyệt vời nhất cho vị trí mẫu tử quốc gia!

Thân là một lão quan đại thần cáo già đã phục vụ tam triều như Hi Đạo Nguyên, nhất thời cũng không dự đoán được Bùi Việt lúc nào cũng chán ghét mình, vậy mà sẽ đem chủ ý phong Hoàng Hậu đánh lên người cháu gái mình.

An Lục Hầu ra chiêu quá hiểm, có thể nói đã đánh Hi Đạo Nguyên một cái trở tay không kịp.